Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi mở miệng:
“Ngọc Hủ Chân, ngươi có biết tội của mình không?”
Ta điềm tĩnh đáp:
“Tiểu nữ không biết.”
Hắn cười nhạt:
“Thôi thôi, ngươi cũng là hạng không thấy quan tài không đổ lệ.”
Nói đoạn, hắn phất tay ra lệnh, lập tức có kẻ tiến lên áp giải ta vào hình thất.
Nơi này ánh sáng mờ mịt, tứ phía dựng đầy giá gỗ, chỗ nào cũng thấy thòng lọng, câu móc, roi sắt, trên nền đá loang lổ vết đen khô cứng, mùi tanh nồng nặc, hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Tên khốc lại trước mắt nhìn ta cười nhạt, giọng điệu đùa cợt:
“Vị đại cô nương này, khi đàn tấu khúc Tỳ bà, e rằng sẽ càng động lòng người.”
Trước lời tán dương chẳng chút liên quan này, ta thoáng sững sờ:
“Ta không biết đàn tỳ bà.”
“Không sao cả, trong Trấn phủ ty, cao thủ đàn tỳ bà có rất nhiều.”
Vừa dứt lời, một kẻ liền bước lên, trong tay nắm chặt một cây bàn chải sắt, mặt không chút cảm xúc, đứng trơ như tượng.
Ta: “…”
Thì ra, ta mới chính là tỳ bà.
Người nọ đặt bàn chải sắt sang bên, rút ra một con dao găm sắc lạnh, chậm rãi tiến lại gần.
Trên cao, La Tống khoanh tay mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo tựa băng:
“Ngọc đại cô nương, ngươi nên cân nhắc kỹ. Đến nay, chưa một ai có thể chịu nổi một khúc đàn từ hắn mà còn toàn mạng.”
Ta rũ mi mắt, im lặng không nói.
“Xoẹt” một tiếng, ngoại sam bị cắt toạc, theo đó, ngực cũng truyền đến cơn đau sắc bén.
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, song đúng lúc ấy, một tràng bước chân dồn dập vang lên từ xa.
“Khoan đã!”
Tựa hồ vội vã chạy đến từ nơi khác, người nọ sắc mặt mang theo chút bối rối, trên cằm vương giọt mồ hôi, cả người nhuốm bụi đường.
Nhưng ta chỉ khẽ liếc nhìn, ánh sáng trước mắt liền chói lòa đến mức không thể nhìn thẳng, tựa hồ khiến đôi mắt đau nhức, nước mắt cũng muốn trào ra.
La Tống đối với chuyện này tỏ vẻ bất mãn:
“Diêm phó sứ, ngươi có điều chi nghi vấn?”
Nam nhân trước mặt, thân dài như ngọc, cung kính khom người thi lễ:
“La đại nhân, thuộc hạ đã đối chiếu qua bút tích, hai bản chữ này hoàn toàn không tương đồng, cớ sao lại giam giữ một nữ tử vô tội?”
“Hửm? Hoàn toàn không tương đồng sao?”
La Tống cười nhạt một tiếng, rồi quát lớn:
“Người đâu, mang bút mực lên!”
Ta được tạm thời thả xuống khỏi hình giá, trước mặt bày sẵn một bộ văn phòng tứ bảo.
Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, ta bị buộc phải viết một đoạn “Tĩnh dạ tư”.
Nào ngờ, La Tống cầm bản chữ trong tay, đảo mắt nhìn qua rồi lập tức xé vụn.
“Ta từng nghe nói, trên đời có một loại kỳ tài, có thể song thủ đề bút, nét chữ hai tay khác biệt hoàn toàn.”
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhìn ta, trong mắt ánh lên ý cười tàn nhẫn:
“Ngọc đại cô nương, chi bằng thử dùng tay trái viết lại một lần nữa, để Diêm phó sứ đây xem thử… thanh bạch hay oan khuất, nhìn qua là rõ.”
Lòng bàn tay ta dần siết chặt, ngón tay cầm bút không kiềm được mà khẽ run rẩy.
La Tống thấy vậy, vẻ mặt lại càng đắc ý:
“Nếu vẫn không trùng khớp, vậy ta liền phán ngươi vô tội, chỉ bắt giữ hai tỷ muội của ngươi, thế nào?”
Ta khẽ nhắm mắt, trầm mặc trong chốc lát, rồi thấp giọng đáp:
“Không cần… ta viết.”
Ta đổi bút sang tay trái, chậm rãi viết xuống một hàng chữ.
Nào ngờ chỉ vừa liếc mắt qua, Diêm La Tích đứng bên bỗng chấn động, đôi mắt trợn lớn!
Việc nên đến cuối cùng cũng đã đến.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt nhớ đến ngày hôm đó, ngoại trừ chiếc khăn lụa, ta còn để lại cho hắn… một phong thư viết tay…
La Tống cầm tờ giấy lên, thần sắc đầy mãn nguyện:
“Quả nhiên là vậy! Hai hàng chữ này, phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng lại cùng một người viết ra, quả thực kỳ diệu.”
“Chẳng trách năm đó, vụ án Phùng Ngọc chỉ có thể kết thúc chóng vánh. Ai có thể ngờ rằng, quyển “Thanh Minh Lục” khiến Đông Cung huyết tẩy, triều đình rung chuyển, lại xuất phát từ tay một nữ tử mười hai tuổi chứ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận