Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Ta chẳng chút cảm kích, lạnh nhạt đáp:

 

“Chẳng hay Đại nhân đã quên, ta là tù nhân dưới trướng ngươi, nào phải khách quý trên bàn tiệc?”

 

Lời vừa dứt, ta nhìn thấy sắc mặt của hắn khựng lại trong chớp mắt, nhưng điều hiếm thấy là hắn không tức giận, chỉ trầm giọng nói:

 

“Hôm nay, Trấn Phủ Ty thu về không ít bản thảo, ta đã âm thầm so sánh với nét chữ của ngươi, hoàn toàn không có điểm tương đồng.”

 

“Hôm nay ta đến đây cũng là để báo cho ngươi một tiếng, từ nay về sau, ngươi có thể tự do đi lại.”

 

“Vậy thì ta phải cảm tạ Đại nhân rồi.”

 

Thấy ta không có ý định tiếp tục đối thoại, Diêm La Tích khẽ mím môi, tựa hồ có điều muốn nói nhưng lại thôi.

 

Biết hắn đang trong cảnh tiến thoái lưỡng nan, ta cũng không làm khó thêm, chỉ đưa tay chỉ về phía lò canh đang sôi sùng sục:

 

“Phiền Đại nhân giúp ta khiêng ra sân.”

 

Ta đã ném thang, hắn cũng thuận theo mà bước xuống.

 

Lúc này, đêm lạnh như nước, tinh tú giăng đầy trời, chúng ta ngồi trong một đình nhỏ bằng đá trắng bên ngoài phòng, không xa chính là “Nhất Xích Tinh Hà”.

 

(*Nhất Xích Tinh Hà: Một con kênh nhỏ mang tên “Một Thước Ngân Hà”, gợi hình ảnh dòng sông sao lấp lánh.)

 

Dòng nước lững lờ ôm lấy vầng trăng, phản chiếu muôn ánh sao lấp lánh.

 

Cảnh sắc trước mắt, quả thực ứng với câu:

 

“Gió lùa sóng lăn tăn, rải đầy ao ánh sao.”

 

Diêm La Tích nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, dường như hắn chưa từng trải nghiệm chuyện như thế này bao giờ, nên trầm ngâm hỏi:

 

“Đã là nấu canh, vì sao không nấu xong rồi dọn lên bàn mà ăn?”

 

“Phải đặt nồi ngay trước mặt, bằng không sẽ mất “khí nồi”.”

 

“‘Khí nồi’?”

 

“Khí nồi, chính là hương vị của khói lửa nhân gian, lâu ngày không ăn thức ăn giữ trọn khí nồi, con người cũng dễ mất đi hơi thở trần tục.”

 

“…”

 

Đối diện với lời châm chọc ngấm ngầm của ta, đối phương chẳng hề tức giận, trái lại chỉ ngẩn người, thất thần trong thoáng chốc:

 

“Khi ta còn niên thiếu, từng gặp lệnh muội, nàng ấy cũng như ngươi vậy, luôn nghiêm túc giảng đạo lý cho ta…”

 

“Ngươi và nàng ấy thực sự đã từng gặp nhau sao?”

 

“Mười hai năm trước, cách một tấm màn sa, từng thoáng thấy một lần.”

 

Lúc này, sau làn sương trắng mờ mịt, ánh mắt hắn nhìn ta mang theo một thứ cảm xúc ta chưa từng thấy qua.

 

Khó mà diễn tả.

 

Nói là thuần khiết cũng không đúng, bởi trong đáy mắt ảm đạm ấy, đồng tử tản mác, tựa như mặt biển sầu muộn, bị hàng mi dày phủ lên, lộ ra chút ngoan cố đầy bệnh trạng.

 

“Nàng ấy là nữ tử hiếm có trên thế gian này, chỉ cần gặp một lần, liền khó mà quên được.”

 

Nói rồi, hắn lấy ra một vật từ trong tay áo, đặt lên bàn.

 

Đó là một chiếc khăn tay bạc xám cũ kỹ, góc vải có thêu một chữ “Hảo” xiêu vẹo, viền khăn sờn rách, từng sợi chỉ bung lỏng, rõ ràng đã nhiều lần được cầm trên tay vuốt ve.

 

Khoảnh khắc nhìn rõ vật ấy, khóe môi ta khẽ giật.

 

Diêm La Tích nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

 

“Không có gì.”

 

Ta lấp lửng đáp: “Đích thực là khăn tay của Ngọc Tĩnh Hảo.”

 

Trước thái độ hời hợt của ta, hắn liền thu khăn về, cẩn thận gấp lại, tỉ mỉ nhét vào tay áo.

 

Thấy hắn trân quý đến vậy, lòng ta không khỏi dậy lên cảm xúc khó tả, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cá.

 

Trước lúc rời đi, ta tặng hắn hai bình nước cốt chế từ hương mao, dặn dò nên dùng sau bữa ăn để trung hòa hỏa khí, giúp tiêu thực.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lễ vật như thế, nên khi cầm hai chiếc bình nhỏ tầm thường trong tay, hắn khẽ xoay qua xoay lại, nét mặt lộ ra một tia vi diệu khó phân.

 

Hồi lâu sau, hắn mới nhàn nhạt gật đầu:

 

“Đa tạ, ta rất thích.”

 

Có lẽ vì đã rửa sạch hiềm nghi, Diêm La Tích quả thực không còn kiếm chuyện với ta nữa.

 

Thậm chí, kể từ đêm đó, hắn thường xuyên đến dùng bữa tại nồi lẩu của ta. 

 

Đôi khi gặp Uyển Phương và cặp song sinh, thấy ta nhiệt tình tiếp đãi các nàng, hắn cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên ngoài, nhìn chúng ta nói cười mà chẳng hề lên tiếng.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page