Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
11
Vì cương quyết không nhận tội, ta bị Diêm La Tích giam lỏng trong viện.
May thay, tuy ta không ra ngoài được, nhưng các cô nương trong phủ vẫn có thể lén lút chạy vào.
Chúng ta ngày ngày tụ họp đánh bài, bông đùa cười nói, cuộc sống cũng không đến mức quá khó chịu.
Hôm nay trời nắng ấm áp, ta dẫn một nhóm tỷ muội ra sân tập bài thể dục dưỡng sinh.
Mùa đông sắp qua, thời tiết dần ấm lại, mọi người đều cởi bỏ áo choàng nặng nề bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nhẹ, người thì xoạc chân, người thì uốn lưng, khung cảnh rộn rã như ngập tràn sắc xuân.
Uyển Phương thấy ta eo lưng mềm dẻo, cúi người chạm tay xuống đất một cách dễ dàng, lập tức lộ vẻ hâm mộ, một tay xoa xoa sau lưng ta, trêu chọc:
“Eo của tỷ không phải eo, mà là đao cong câu hồn đoạt phách~~”
Ta nhìn nàng ấy giang chân xoạc ngang thẳng tưng, cũng cười tủm tỉm nịnh nọt lại:
“Chân của muội không phải chân, mà là dương liễu bên bờ xuân thủy~~”
Thấy chúng ta ra sức tâng bốc lẫn nhau, Tiểu Đường – cô nương nhỏ tuổi nhất nhóm – cũng bắt chước thử cúi người uốn lưng.
Ta thấy nàng ấy gồng đến mức mặt đỏ bừng, liền bước tới giúp đỡ.
Không ngờ tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi mà xương cốt lại cứng cáp vô cùng.
Vừa đỡ ta vừa ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Đường, tuổi còn nhỏ, sao người lại cứng đờ thế này?”
Ai ngờ nàng ấy vừa bị ta ôm lấy bả vai, mặt đã lập tức đỏ bừng, hất ta ra rồi chạy biến.
Ta vừa định đuổi theo thì bị Uyển Phương cười ngăn lại:
“Tiểu hài tử dễ thẹn thùng, cứ để nàng chạy đi.”
“Chúng ta cứ tiếp tục luyện tập của mình thôi.”
“Ồ.”
Ta lại nhìn sang cặp song sinh bên cạnh, phát hiện hai người đã trồng chuối giữa trời nắng suốt nửa canh giờ rồi.
Chà…
Đây là khả năng mà người bình thường có thể đạt được sao?
“Không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
Nghe ta nói vậy, Uyển Phương liền nhìn ta, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Ngay cả hai tỷ muội đang luyện công cũng lập tức tập trung nhìn sang, thần sắc căng thẳng như thể chỉ cần ta nói sai một câu là sẽ rút đao chém ngay.
Dĩ nhiên, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.
“Ta chỉ cảm thấy…”
Giữa ánh mắt khó dò của mọi người, ta chần chừ mở miệng:
“Năm muội muội còn lại, đã lâu rồi không thấy tăm hơi.”
“…”
Nghe vậy, cặp song sinh thu lại ánh nhìn, tiếp tục trồng chuối nhập định.
Uyển Phương cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Tỷ nói bọn họ à…”
“Ngay hôm tỷ uống say hôm trước, các nàng ấy đã bị đại nhân gả đi cả rồi.”
Ta: “?”
Suy ngẫm một chút, ta lập tức lạnh cả sống lưng:
“Khoan đã, nương tử đã xuất giá rồi, sao có thể tái giá với người khác?”
Nghe ta hỏi vậy, Uyển Phương vội đưa ngón tay lên môi, nhẹ nhàng lắc đầu với ta.
Ta theo ánh mắt kiêng dè của nàng ấy nhìn qua, chỉ thấy Diêm La Tích đang đứng thẳng tắp trước cổng viện, tay chắp sau lưng, y phục thêu ngư long, bên hông giắt một thanh đao vàng, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta.
Không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ.
12
Gió nhẹ hiu hiu, trăng mới mơ màng.
Không biết tự khi nào, trên mặt đất đã rơi đầy sương lạnh.
Ta cầm một con cá ô đầu dài khoảng một thước, đang ngồi bên hồ nhỏ ngoài cửa sổ mà rửa sạch.
Chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, sau lưng truyền đến một giọng nói còn mềm mại hơn cả âm thanh ấy:
“Trong một cái ao nhỏ như vậy, lại có thể nuôi ra con cá béo tốt thế này… Ngươi không thấy có gì đáng suy nghĩ sao?”
“…”
Một lời khơi gợi, trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh thoáng qua hôm ấy… chiếc đỉnh đồng xanh khổng lồ.
Dạ dày chợt dâng lên từng cơn cuồn cuộn.
Thấy sắc mặt ta sa sầm, xoay người rời đi, người phía sau cũng thong dong bước theo, giọng điệu bỗng trở nên ôn hòa hơn hẳn:
“Dưới hồ này có một con sông ngầm, nước sông thông ra ngoài khúc sông lớn, có cá bơi vào cũng không có gì lạ.”
“Ngươi muốn ăn cá thì cứ sai nhà bếp làm, hà tất phải tự mình động tay?”
Hừm.
Lời này nói ra thật dễ nghe.
You cannot copy content of this page
Bình luận