Mẹ tôi dội thẳng một thau nước từ đầu đến chân mẹ Hứa.
Bà ta như một con gà mái bị bóp cổ, lập tức câm nín, không dám hé răng thêm câu nào.
Tôi gọi cảnh sát đến đưa bà ta đi, tiện thể tiễn bà ta đến đoàn tụ cùng với con trai.
Một đồng nghiệp chơi thân với tôi nói có người đã đăng ảnh ân ái của Hứa Ngôn và cô gái thỏ lên phòng livestream của cô ta, khiến cô ta bị hàng loạt “anh trai” mắng chửi, tụt fan nghiêm trọng.
Bởi vì hình tượng của cô ta là “gái trinh”, chưa từng yêu đương, ngày nào cũng “anh ơi anh à” trong livestream, nên có rất nhiều fan nam vung tiền ủng hộ.
Giờ thì hay rồi, bị bóc ra thế này, tài khoản lập tức mất giá trị, công ty trực tiếp khóa phòng livestream của cô ta.
Cô gái thỏ tưởng là tôi làm, nên mới nhào xuống gào lên rằng tôi hủy hoại cô ta.
Đã nói là tôi hủy hoại, vậy thì tôi sẽ cho cô ta thấy thế nào là hủy hoại thật sự.
…
Một tuần sau, tôi vừa dọn xong tài liệu chuẩn bị đi ngủ, thì nhận được cuộc gọi video từ đồng nghiệp: “Cho cậu xem trò vui nè.”
Màn hình LED lớn của tòa nhà văn phòng đang chiếu lặp đi lặp lại những bức ảnh thân mật của Hứa Ngôn và cô gái thỏ, còn có loa phát trực tiếp: “Xin cảm ơn cô Lâm Mỹ Châu đã cung cấp dịch vụ sinh lý miễn phí suốt ba năm cho anh Hứa Ngôn — một người đã có bạn gái.”
Trong video, cô gái thỏ cuống cuồng nhảy lên nhảy xuống, gào khóc: “Tắt đi! Mau tắt đi!!”
Hứa Ngôn mặt mày xám ngoét đứng bất động trước tòa nhà.
Cô gái thỏ túm lấy cánh tay hắn, bắt hắn đi tắt màn hình, nhưng lại bị hất ra.
Gió cuốn theo giọng nói của hắn truyền tới chỗ tôi, đau khổ và đầy tội lỗi: “Đây là điều chúng ta nợ cô ấy.”
Lâm Mỹ Châu đứng phắt dậy, chỉ tay vào ngực hắn, chọc từng cái từng cái một: “Là anh nợ cô ta, không phải tôi.”
“Chính anh nói cô ta quá nghiêm túc, ở bên cô ta thấy mệt.”
“Chính anh nói anh thích tôi dịu dàng, biết chiều chuộng, nhiều chiêu, ở bên tôi cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.”
“Câm miệng!!”
Hứa Ngôn bỗng nhiên nổi điên, lao vào đánh đấm cô ta túi bụi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn — tiếng hét, tiếng mắng chửi vang lên liên tục.
Màn kịch lố bịch này kéo dài rất lâu, cho đến khi cảnh sát đến.
Nhưng lúc đó, Lâm Mỹ Châu đã nằm bất động dưới đất, mặt đầy máu.
14.
Vài ngày sau, mẹ gọi điện cho tôi, nói mẹ của Hứa Ngôn đã tìm đến nhà.
“Tình hình của anh ta sao rồi ạ?”
Mẹ tôi xót xa thở dài.
Hứa Ngôn đánh Lâm Mỹ Châu ngay trước mắt bao nhiêu người, lúc được đưa vào viện, phần dưới của cô ta toàn là máu.
Bác sĩ khám mới phát hiện: cô ta đang mang thai hai tháng, mà cả cô ta lẫn Hứa Ngôn đều không hề biết.
Kết cục là Lâm Mỹ Châu phải cắt bỏ tử cung.
Nằm trên giường bệnh, cô ta gào khóc đòi được gả cho Hứa Ngôn.
Gia đình của Lâm Mỹ Châu từ quê kéo lên, yêu cầu Hứa Ngôn bồi thường một triệu, nếu không sẽ kiện hắn vào tù.
Còn về phần Lâm Mỹ Châu, họ chẳng buồn quan tâm.
Nếu nhà họ Hứa muốn thì cứ lấy, không muốn thì họ cũng chẳng nhận về.
Nhà họ Hứa không có người thân ở thành phố này, bạn bè cũ của Hứa Ngôn phần lớn cũng là bạn tôi.
Biết chuyện hắn đã làm, ai nấy đều né tránh, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn.
Người duy nhất hắn còn có thể dựa vào — chính là bố mẹ tôi.
Mẹ của Hứa Ngôn quỳ gối trước cửa nhà tôi, nói nếu bố mẹ tôi không chịu giúp thì bà ta sẽ không đứng dậy.
“Bố con muốn hỏi con một câu — có thể giúp cậu ta tìm một luật sư không, coi như tích đức thay cho chú Hứa đã mất.”
Bố tôi và chú Hứa vốn là bạn chí cốt.
Năm tôi học lớp 10, chú Hứa lên thành phố mua nhà, mua ngay căn sát vách nhà tôi, hai gia đình thân đến mức có thể dùng chung một bát cháo.
Nhưng chẳng bao lâu thì sóng gió ập đến.
You cannot copy content of this page
Bình luận