Một Phiên Bản Tốt Đẹp Hơn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi phải hít sâu ba lần mới nén được sự đau đớn và oán hận trong lòng.

 

“Anh có tự lượng sức mình không? Hồi cấp ba, thể dục có qua được mấy lần đâu mà đòi thi quân đội? Anh có đậu nổi không?”

 

“Bốn năm đại học, anh vào thư viện được mấy lần? Thi được mấy điểm? Anh thi cao học chẳng qua chỉ là muốn trốn tránh, không muốn mỗi ngày dầm nắng chen tàu chen xe đi tìm việc thôi.”

 

“Anh không về quê thật sự là vì tôi sao? Chẳng phải vì anh muốn trốn mẹ anh càng xa càng tốt, hận không thể cả đời không gặp lại bà ấy à?”

 

“Anh chưa từng là lựa chọn tốt nhất, chỉ là vì tôi yêu anh, nên nhìn anh qua một lớp kính màu mà thôi.”

 

Hắn đen mặt đứng bật dậy, trong mắt toàn là khó xử và xấu hổ: “Niên Niên, trước đây em đâu có đối xử với anh như thế…”

 

Tôi cười lạnh: “Khi tình yêu không còn lớp kính che phủ—anh chẳng là gì cả.”

 

12.

 

Bố tôi đến đón, thấy tôi mãi không xuống liền lên tìm, không ngờ lại chứng kiến được một màn như thế.

 

“Hay là để bố nói với chú Lý một tiếng, bảo ông ấy đuổi Hứa Ngôn đi?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Không cần đuổi, hắn cũng chẳng làm được bao lâu nữa đâu.

 

Sếp của Hứa Ngôn là bạn của bố tôi. 

 

Hồi mới ra trường, tôi là người nhận được offer trước, còn hồ sơ xin việc của Hứa Ngôn thì không được một chỗ nào hồi âm.

 

Vì muốn hai đứa làm cùng một tòa nhà, cũng vì sự nghiệp của Hứa Ngôn, tôi nhờ bố giúp kết nối, để hắn vào làm trong công ty của chú Lý.

 

Nhưng Hứa Ngôn vốn dĩ tự ti và sĩ diện, tôi sợ hắn không chấp nhận được chuyện dựa vào quan hệ, nên chưa bao giờ kể ra.

 

Năng lực làm việc của Hứa Ngôn bình thường, lại hay mơ tưởng hão huyền.

 

Việc dễ thì chê, việc khó thì không làm nổi. 

 

Trong công ty chỉ là người chạy việc phụ trong dự án, làm suốt ba năm vẫn chưa từng phụ trách độc lập một dự án nào.

 

Bây giờ khắp nơi đều đang tinh giản nhân sự, nếu không còn quan hệ với bố tôi, thì sớm muộn gì cũng bị cho nghỉ việc.

 

Tuần sau là tôi ra nước ngoài, cuối tuần bố mẹ rủ tôi đi xem phim, không ngờ lại gặp Hứa Ngôn và cô gái thỏ ở rạp.

 

Cô gái thỏ vừa thấy tôi đã ôm chặt lấy cánh tay Hứa Ngôn, ánh mắt đầy khiêu khích.

 

Hứa Ngôn thì lại như hóa đá, đứng im bất động, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn tôi.

 

Tôi và bố mẹ đi ngang qua họ, không buồn liếc mắt lấy một cái.

 

Xui xẻo thay, ghế của chúng tôi lại nằm ngay phía trước hàng ghế của họ. 

 

Cô gái thỏ vì muốn khoe khoang, gần như ngồi hẳn lên người Hứa Ngôn, vừa hôn vừa ngẩng đầu quan sát phản ứng của tôi.

 

Nực cười nhất là — Hứa Ngôn cũng để mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.

 

Mẹ tôi vừa nói “không muốn nhìn nữa”, vừa nhìn không chớp mắt, suýt thì ngồi xổm hẳn xuống đất để xem cho rõ.

 

Tôi lắc đầu, thuận tay báo cáo: Có người có hành vi mại dâm trong rạp phim.

 

Cảnh sát đến, cô gái thỏ khóc như mưa, bảo hai người họ chẳng làm gì cả, chỉ là hôn nhau thôi, còn nói: “Cho dù có làm gì thì cũng là người yêu, hợp pháp mà.”

 

Kết quả, sau khi xem camera giám sát thì… ối dồi ôi, quần lót cô ta còn tụt đến tận mắt cá chân.

 

Cuối cùng hai người họ bị tạm giữ hành chính 7 ngày với lý do gây ảnh hưởng môi trường công cộng.

 

Trước khi bị dẫn đi, Hứa Ngôn bất chợt bật cười khổ: “Em thật sự… không còn yêu anh nữa rồi.”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Hắn cúi đầu, vai trùng xuống, đi theo sau cảnh sát, trông chẳng khác nào người vừa đánh mất tất cả.

 

Bố tôi thở dài: “Nếu ông Hứa mà biết con trai mình thành ra thế này, chắc đau lòng lắm…”

 

13.

 

Lúc mẹ của Hứa Ngôn tìm đến, tôi và mẹ đang thu xếp hành lý để chuẩn bị ra nước ngoài.

 

Bà ta đứng ngay trước cửa nhà tôi, vừa khóc vừa gào, bắt chúng tôi trả con trai lại cho mình.

 

Mắng tôi là đồ sao chổi, nói tôi từ nhỏ đã không biết học hành cho tử tế, cấp ba đã quyến rũ con trai bà ta.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page