Ánh mắt tôi lạnh hẳn đi, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: “Loại đàn ông dễ dàng bị cô kéo lên giường như thế, tôi vứt đi còn không kịp, tiếc gì chứ?”
Nụ cười của cô ta lập tức đông cứng trên mặt.
“Cô có gì mà đắc ý? Nếu tôi cũng có học vấn, cũng có điều kiện gia đình như cô, Hứa Ngôn cưới ai còn chưa chắc đấy.”
Tôi nhắm mắt lại.
Được giáo dục tử tế không có nghĩa là dễ bị bắt nạt.
Trước đây không tìm cô ta tính sổ là vì cô ta không xứng, nhưng bây giờ…
Tôi dốc toàn lực ném cô ta ngã xuống đất, giẫm chặt lên bàn tay định giơ lên đánh tôi của cô ta.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
“Nếu không có Hứa Ngôn, chúng ta thậm chí còn chẳng phải người qua đường. Người cô nên tìm không phải là tôi. Lần sau dám đến nữa, tôi khiến cô sống không bằng chết.”
Sau khi cô ta chật vật bỏ chạy, đôi chân tôi vẫn còn run rẩy.
Ánh mắt của các đồng nghiệp xung quanh khiến mặt tôi nóng ran.
Hơn hai mươi năm sống thuận buồm xuôi gió, mọi tủi nhục và đau đớn trong cuộc đời tôi đều bắt đầu từ sự phản bội của Hứa Ngôn.
Nhất là khi tôi thấy hắn như một con rùa rụt cổ, trốn sau đám đông, lặng lẽ theo dõi toàn bộ sự việc mà không dám ló mặt ra—
Nỗi oán hận chất chứa bấy lâu nay rốt cuộc cũng bùng nổ trong khoảnh khắc đó.
“Hứa Ngôn, là đàn ông thì dứt khoát chút đi.”
Hắn cứng đờ đứng sau đám đông, lúc này đồng nghiệp mới phát hiện ra sự hiện diện của hắn, liền dạt ra mở đường.
Hắn không còn đường trốn, cúi đầu bước tới, giọng đầy khó xử: “Niên Niên, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Tôi cười lạnh: “Nói ở đây. Anh ngoại tình, tôi chia tay.”
“Mười năm tình cảm, không thể chia tay trong êm đẹp thì cũng đừng làm người ta buồn nôn nữa.”
Sắc mặt hắn xanh trắng đan xen, ấp úng hồi lâu rồi bật ra một câu: “Em lúc nào cũng như thế, được đằng chân lân đằng đầu. Em chưa từng nghĩ, vì sao anh lại ngoại tình à?”
9.
“Em sống rạch ròi trắng đen, đúng là đúng, sai là sai, không bao giờ để lại không gian để xoa dịu. Có chuyện gì xảy ra em cũng nghĩ ngay đến cách giải quyết, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc.”
“Thậm chí đến giờ anh vẫn không biết, em chọn anh là vì yêu anh… hay chỉ là kết quả của việc em cân nhắc thiệt hơn.”
Tôi sững người, không nói được gì.
Tôi chưa từng nghĩ hắn lại nhìn tôi như vậy.
Nói ra rồi, hắn như thể đã quá mệt mỏi, ôm đầu ngồi thụp xuống đất, mất hết hy vọng, tuôn hết mọi chuyện như trút bỏ gánh nặng.
Hồi cấp ba, mẹ hắn muốn hắn thi vào trường quân đội, nhưng vì muốn ở bên tôi, hắn đã từ bỏ giấc mơ theo đuổi suốt nhiều năm, thi vào cùng trường đại học với tôi.
Kết quả là bây giờ, công việc lỡ cỡ, chẳng đâu vào đâu.
Lúc học đại học, hắn muốn học cao học, làm tiến sĩ, sau đó ở lại trường làm giảng viên.
Nhưng vì tôi tốt nghiệp xong chỉ muốn đi làm, hắn lại chọn bước vào xã hội cùng với tôi, tiếp tục từ bỏ, để rồi sự nghiệp lại dở dang.
Ra trường, hắn muốn về quê thi công chức, nhưng tôi không muốn về, muốn ở lại thành phố lớn để theo đuổi giấc mơ làm phóng viên.
Vì tôi, hắn lại từ bỏ, một lần nữa lạc lối trong công việc.
“Ở bên nhau mười năm, em đã từng làm gì vì anh chưa? Em đã từng làm gì cho chúng ta chưa? Em có biết anh mệt mỏi thế nào không? Anh ngoại tình là vì muốn giải tỏa một chút, như thế cũng sai sao?”
Tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu là điều không thể lý giải.
Tôi sẵn sàng vì rung động suốt mười năm của mình mà chịu trách nhiệm, chẳng liên quan đến ai cả.
Tôi có thể thẳng thắn chấp nhận sự phản bội của hắn, quay người dứt khoát ra đi.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ, trong mắt hắn — tính cách của tôi lại trở thành tội lỗi nguyên thủy.
Hồi cấp ba, mẹ hắn muốn hắn thi quân đội, Hứa Ngôn chạy đến nói với tôi: hắn không muốn đi, chỉ muốn ở bên tôi.
Thậm chí còn khuyên tôi cũng đăng ký thi quân đội.
You cannot copy content of this page
Bình luận