Tôi ngồi yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Biết rất rõ bọn họ đang nói Hứa Ngôn, nhưng mấy câu nói đó lại như từng cái tát nóng rát giáng thẳng lên mặt.
Tim như bị hàng chục bàn tay bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.
Cổ họng nghèn nghẹn, tưởng như sắp không chịu nổi nữa thì trưởng phòng gọi tôi vào văn phòng.
“Gần đây có một dự án cần sang nước ngoài, chủ yếu là phỏng vấn một vài chuyên gia y học lớn bên đó, tôi muốn cử cô đi.”
Tôi do dự.
Từ lúc biết chuyện Hứa Ngôn ngoại tình đến giờ chỉ mới mười mấy tiếng đồng hồ.
Tôi có thể bình tĩnh chia tay, ứng phó thản nhiên trước mọi chuyện xảy ra, nhưng vừa rồi, tôi mới thật sự nhận ra—
Tôi rất buồn, rất đau, bên trong đã rối loạn cả lên.
Tôi sợ tâm trạng tồi tệ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Trưởng phòng nhìn ra được, chỉ nói một câu: “Ai mà lúc còn trẻ chẳng gặp vài thằng tồi. Làm cho tốt vào, tôi tin cô.”
7.
Một tuần trước khi tôi ra nước ngoài, Hứa Ngôn ngày nào cũng lên tìm tôi.
Lạ thật, trước kia hắn thường xuyên tăng ca, động một chút là công tác ngắn ngày, vậy mà bây giờ đột nhiên một tuần liền có thể đi làm đúng giờ, tan làm đúng lúc.
Buổi sáng còn chưa đến, trên bàn làm việc đã có sẵn ly latte vani tôi yêu thích.
Buổi trưa tôi gục xuống bàn ngủ, khi tỉnh dậy sẽ thấy áo khoác nam quen thuộc đắp trên vai.
Buổi chiều thỉnh thoảng lại có bánh red velvet hoặc bánh crepe sầu riêng mà tôi thích ăn.
Tan làm, hắn sẽ đứng đợi ở cửa công ty, mỉm cười chào hỏi các đồng nghiệp của tôi, rồi bất chấp ánh mắt trêu chọc, mỉa mai hay ghen tị của họ, ung dung bước đến bên tôi.
Latte thì tôi đem đổ vào bồn rửa, áo khoác vứt thẳng ra ngoài, còn bánh — dù là red velvet hay sầu riêng — đều có chung một kết cục: thùng rác.
Đến ngày thứ năm, có đồng nghiệp không nhìn nổi nữa, bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ.
“Anh ta có thể chỉ là nhất thời không chống nổi cám dỗ thôi, trên đời có mấy ai chống lại được cám dỗ cơ chứ?”
“Anh ta thà ra ngoài tìm người khác còn hơn là chia tay với cô, chứng tỏ anh ta thật lòng yêu cô, chẳng lẽ cô không cho anh ta một cơ hội chuộc lỗi sao?”
“Mười năm chỉ yêu một người, muốn thử cảm giác mới cũng là chuyện bình thường mà. Sau khi thử rồi nhận ra vẫn là cô tốt nhất, thế là sau này yên ổn rồi.”
“Mối tình mười năm mà nói bỏ là bỏ, cô cũng thật tàn nhẫn.”
Đối với những lời đó, tôi chỉ nhíu mày, không đưa ra bình luận gì.
Mỗi người có cách nghĩ của riêng mình, tôi không thể quyết định hay thay đổi được quan điểm của người khác.
Nhưng một đồng nghiệp nữ thân thiết với tôi, luôn “đẩy thuyền” tôi và Hứa Ngôn, lập tức đứng ra phản pháo: “Cô ăn một miếng cơm, phát hiện nó thiu rồi, còn tiếp tục ăn không? Nếu tiếc của mà cố nuốt, cuối cùng trúng độc mà chết, lúc đó có hối hận không?”
“Phụ nữ à, sống tốt cho bản thân một chút đi.”
Mấy người đồng nghiệp từng khuyên nhủ tôi cuối cùng mặt đỏ tía tai bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu khó nghe.
“Còn trẻ quá, ai mà chẳng từng sống như thế. Đợi sau này trải đời nhiều hơn, cuối cùng sẽ thấy vẫn là người cũ tốt nhất, lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.”
Tôi có hối hận trong tương lai hay không thì chưa biết, nhưng ngay lúc thấy cô gái thỏ xông thẳng vào văn phòng, lớn tiếng quát: “Gọi Tống Chi Niên ra đây!”
Tôi bắt đầu thấy hối hận — có phải mình đã quá khoan dung với bọn họ rồi không?
8.
“Tống Chi Niên, cô không quản nổi đàn ông của mình lại trách tôi à? Sao cô phải hủy hoại tôi chứ?”
Cô gái thỏ vừa thấy tôi đã lao tới, nhưng chưa kịp chạm vào người thì đã bị tôi tóm chặt tay lại.
Cô ta cố vùng vẫy mà không thoát được, mồm miệng bắt đầu nói những từ ngữ thô tục.
“Chả trách Hứa Ngôn lại tìm đến tôi, cô cứng nhắc như bò thế kia, không có tí mùi đàn bà nào, thật đáng thương.”
You cannot copy content of this page
Bình luận