Hứa Ngôn nhanh chóng gọi điện tới, giọng vừa mệt mỏi vừa tủi thân: “Niên Niên, anh không đồng ý chia tay. Anh đã chặn cô ta rồi, sau này tuyệt đối không gặp lại nữa. Em không thể vì cô ta mà giận lây sang anh.”
Tôi bật cười thành tiếng, không nhịn được ngắt lời hắn: “Hứa Ngôn, thật ra tôi phải cảm ơn cô ta đấy.”
“Cô ta không cướp mất người đàn ông của tôi, mà là giúp tôi giải quyết một gánh nặng lớn trong tương lai.”
6.
Thế giới thực tế sẽ không giống trong tiểu thuyết, thất tình rồi thì trốn trong phòng ngủ li bì, hoặc uống rượu ba ngày ba đêm, ôm bạn bè vừa khóc vừa mắng chửi gã tồi, oán trời trách đất.
Sáng hôm sau, tôi vẫn phải dậy đi làm.
Bố vẫn chưa đi, muốn đưa tôi đi làm.
Tôi định từ chối, vì nếu đưa tôi xong rồi mới đến công ty thì ông ấy sẽ bị trễ.
Nhưng ông ấy lại nói: “Đã bảy năm rồi chưa được đưa con gái đi học, nhớ lắm.”
Tôi biết, bố mẹ sợ tôi không chịu nổi những ngày tháng không có Hứa Ngôn, nên muốn lấp đầy thời gian của tôi, tốt nhất là khiến tôi không còn thời gian để nghĩ đến người đó nữa.
Thế là suốt đường đi, bố tôi cứ nói liên hồi, nào là có người muốn mua căn nhà cũ ở quê, nhưng vì đó là nơi chứa đựng ký ức đẹp nhất của cả nhà nên không bán, rồi bảo sau này nghỉ hưu sẽ về đó dưỡng già.
Bố còn kể trong bệnh viện có một cậu tiến sĩ nhảy ba cấp liên tiếp, nhìn thì thư sinh, có giáo dưỡng, chuyên môn giỏi, quan trọng nhất là sống biết giữ mình, chưa từng yêu đương, chỉ chăm chăm nghiên cứu y học, nhìn là biết đáng tin.
Tôi nghe mà không nhịn được, cười khổ: “Bố, bố không định mai mối cho con đấy chứ?”
Bố tôi lắp bắp: “Bố chỉ nghe mấy đứa trẻ trong viện nói, muốn quên nhanh một người thì nên tìm người mới thay thế. Mà… thất tình rồi thì chẳng lẽ không được làm quen bạn mới à?”
Ông ấy càng nói càng tức: “Con gái cưng của bố tốt như thế, xứng đáng với người đàn ông tốt nhất thế giới! Cái thằng khốn đó, bố mà gặp lại, nhất định phải đánh cho một trận!”
Tôi cười lắc đầu, ngẩng lên thì lại nhìn thấy Hứa Ngôn.
Trước đây để tiện đi làm cùng nhau, tôi đã vắt óc để tìm được công ty trong cùng một tòa nhà với hắn, không ngờ bây giờ lại trở thành một trò cười.
Đi cùng với Hứa Ngôn là một cô gái, cô ta kéo tay hắn, mắt đỏ hoe như đang cầu xin điều gì đó.
Nhìn vóc dáng thì chắc chắn là cô gái mặc đồng phục thỏ hôm nọ.
Bố tôi cũng thấy, lập tức tháo dây an toàn định xông ra ngoài.
Tôi vội giữ ông ấy lại: “Bố, bố tin con đi, con tự giải quyết được.”
6.
Tôi xuống xe bước tới, khi đi ngang qua bọn họ cũng không hề dừng lại.
Ngược lại là Hứa Ngôn, vừa thấy tôi liền hoảng loạn, đẩy mạnh cô ta ra, vội vàng giải thích: “Niên Niên, là cô ta tự tìm đến anh! Anh đang đuổi cô ta đi đây, em đừng giận!”
Giờ này là cao điểm đi làm, đã có không ít đồng nghiệp nhận ra tôi và Hứa Ngôn — dù sao chúng tôi cũng là cặp đôi mẫu mực được bạn bè và đồng nghiệp công nhận, từ thời sinh viên đến khi đi làm.
Còn có mấy đồng nghiệp nhiệt tình chạy tới hỏi tôi có chuyện gì không, có cần giúp đỡ không.
Tôi thậm chí có thể mỉm cười vẫy tay với họ: “Đây là bạn gái của Hứa Ngôn, đang giới thiệu với tôi đấy. Thôi mau mau đi làm thôi, không là trễ giờ đó.”
Vừa dứt lời, mặt Hứa Ngôn lập tức trắng bệch, người loạng choạng.
“Niên Niên…”
Tôi chẳng buồn ngoảnh lại, khoác tay đồng nghiệp bước vào tòa nhà văn phòng.
Chuyện ầm ĩ buổi sáng nhanh chóng lan ra ba công ty trong tòa nhà.
Lúc đó tôi mới biết, cô gái mặc đồng phục thỏ làm streamer cho một công ty thương mại điện tử ở tầng trên.
Mấy đồng nghiệp thì mồm miệng càng lúc càng độc hơn.
“Con nhỏ đó từ lúc đến đây ngày nào cũng phát tín hiệu tán tỉnh trong thang máy.”
“Ngày nào cũng đeo tai thỏ, kẹp tóc hình thỏ, suốt ngày gọi người ta là anh này anh nọ, bọn mình còn đùa xem ai xui xẻo bị lừa mất… không ngờ là…”
“Biết người biết mặt không biết lòng, nhìn thì ra vẻ đàng hoàng, ai ngờ sau lưng lại bẩn thỉu như vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận