Một Phiên Bản Tốt Đẹp Hơn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Trong ánh mắt bình tĩnh của Hứa Ngôn thoáng hiện vẻ bối rối và hoảng loạn.

Hắn đưa tay ra muốn giúp tôi lau nước mắt, nhưng tôi né tránh.

 

“Niên Niên, nếu em không chịu nổi, anh có thể cắt đứt. Anh sẽ xóa cô ta ngay bây giờ. Nếu em vẫn chưa nguôi giận, anh xóa hết tất cả bạn khác giới, chỉ cần em đừng đi.”

 

Vừa nói, hắn vừa rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm đến cô gái kia, chẳng thèm nhìn lấy một cái, xóa luôn và cho vào danh sách đen.

 

Làm xong, hắn đưa điện thoại lên trước mặt tôi như thể vừa lập công lớn: “Nhìn đi, Niên Niên, anh nói là làm. Anh căn bản không hề yêu cô ta.”

 

Trong đầu tôi hiện lên cảnh Hứa Ngôn ôm cô ta, nói những lời tục tĩu.

 

Dạ dày cuộn lên.

 

Không kìm được, tôi nôn khan.

 

Mẹ tôi đến rất nhanh. 

 

Khi Hứa Ngôn nhìn thấy bà ấy, hắn bối rối đến mức không biết tay chân để đâu.

 

Nhưng mẹ tôi không thèm liếc hắn một cái, kéo vali hành lý, nắm lấy tay tôi rồi đi thẳng ra ngoài.

 

“Dì ơi, Niên Niên hiện tại nghĩ không thông, dì khuyên cô ấy giúp con với. Mười năm tình cảm đâu thể nói bỏ là bỏ, hơn nữa con vẫn còn yêu cô ấy.”

 

Mẹ tôi – người xưa nay tính tình luôn hiền hòa – nghe vậy thì giận đến mức xắn tay áo lên, tiện tay túm lấy đôi dép ở cửa, lao đến nện thẳng vào người hắn, vừa đánh vừa chửi: “Cái thứ tình yêu của cậu đúng kiểu phát tờ rơi ngoài đường, ai cũng có phần đúng không? Thật là rẻ rúng!”

 

“Con gái quý như vàng của tôi mà bị cậu đối xử như vậy, còn dám bảo tôi khuyên nó?”

 

“Nhà nước không lấy da mặt cậu làm áo chống đạn đúng là lãng phí quá!”

 

“Biến! Đừng để tôi thấy mặt nữa! Thấy một lần đánh một lần!”

 

Hứa Ngôn bị mẹ tôi đánh đến mức phải ôm đầu quỳ gối, cuối cùng không nói nổi lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ đưa tôi đi.

 

Mẹ giận đùng đùng đi phía trước, nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi.

Tôi nuốt nghẹn cay đắng trong cổ họng, cười trêu: “Bà Tống thật oai phong.”

 

Mẹ tôi chớp đôi mắt hơi ươn ướt, quay đầu sang một bên: “Dĩ nhiên rồi, con là con gái mẹ, thì cũng phải ngẩng đầu lên mà sống.”

 

5.

 

Tối hôm đó, một tài khoản có ảnh đại diện là đầu thỏ gửi lời mời kết bạn với tôi. 

 

Tôi biết là ai, nhưng không chấp nhận.

 

Chuyện giữa tôi và Hứa Ngôn, tuy cô ta là kíp nổ, nhưng gốc rễ vẫn là từ Hứa Ngôn mà ra.

 

Tôi không thấy có lý do gì để nói chuyện với cô ta, hoặc nói đúng hơn là, cô ta đã biết rõ mà vẫn làm kẻ thứ ba, chẳng có tư cách nói chuyện với tôi.

 

Nhưng đối phương có vẻ rất cố chấp, không được trên WeChat thì chuyển sang nhắn tin.

 

Từng tấm từng tấm ảnh thân mật với Hứa Ngôn được gửi đến — trên giường, trong nhà vệ sinh, ban công, sofa, dưới sàn… đủ cả.

 

“Miệng thì nói yêu chị, nhưng cơ thể anh ấy mới là thành thật nhất với em.”

 

“Chị có được nhiều chiêu như vậy không? Nghe anh ấy nói, chị chỉ biết nằm đấy như con mèo nhỏ, chán muốn chết.”

 

“Em biết là chị bảo anh ấy xóa em, nhưng xóa WeChat thì sao? Tụi em vẫn có thể gọi điện, nhắn tin, thậm chí là trên Taobao, Xiaohongshu, Xianyu, chỉ cần tụi em muốn, vẫn nói chuyện được.”

 

“Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, chờ xem nhé.”

 

Một người bị đàn ông lợi dụng miễn phí suốt ba năm, sao lại trông có vẻ đắc ý thế?

 

Tôi nhấn vài dòng rồi gửi lại: “Cảm ơn cô đã chăm sóc bạn trai cũ của tôi suốt ba năm, giờ tôi không cần nữa, tặng cô đấy.”

 

“À, suýt quên, anh ta thà chặn cô còn hơn cho cô một danh phận. Cố gắng nhé~”

 

Cô ta bị chọc trúng điểm yếu, liền nhắn lại một loạt từ ngữ chứa đầy ‘mẹ’, nặng mùi xúc phạm.

 

Tôi chụp màn hình lại, chuyển thẳng cho Hứa Ngôn.

 

“Quản cho tốt cô tình nhân bé bỏng của anh. Còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ khiến cả hai người các anh thân bại danh liệt.”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page