Một Phiên Bản Tốt Đẹp Hơn

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Năm tôi học lớp 12, chú Hứa gặp tai nạn giao thông, cấp cứu không qua khỏi.

 

Từ đó, bố tôi luôn thương cảm cho cảnh mẹ góa con côi nhà họ, sợ họ mất chỗ dựa, khó lòng chống đỡ, nên thường xuyên gọi sang ăn cơm.

 

Mẹ tôi còn xem Hứa Ngôn như con ruột mà đối đãi.

 

“Mẹ vốn định từ chối thẳng, nhưng thấy tóc bà Hứa bạc đi nhiều, mặt đầy vẻ khổ sở… lòng thấy hơi xót.”

 

Tôi biết, bố mẹ tôi từ xưa đến nay đều là người hiền lành, thấy mèo hoang chó hoang bên đường cũng tiện tay cho ăn, huống chi là bạn bè thân thiết mấy chục năm.

 

“Mẹ à, mẹ nói với bố, bố muốn làm gì thì làm, đừng lo nghĩ đến con.”

 

Sau khi kết thúc dự án, tôi trở về nước. 

 

Máy bay vừa hạ cánh, mở điện thoại ra thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ một số máy bàn lạ, tôi nghĩ là quảng cáo nên không để tâm.

 

Sáng sớm hôm sau, số máy bàn đó lại gọi đến, tôi bắt máy.

 

Bên kia vang lên một giọng nam quen thuộc: “Niên Niên, em có thể đến thăm anh một chút… được không?”

 

15.

 

Dù đã chia tay, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng lần gặp lại Hứa Ngôn sẽ là trong… trại giam.

 

Cách nhau một tấm kính, mười năm giữa chúng tôi dường như đã hóa thành hư vô.

 

Hắn nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc không thể tan biến. 

 

Hắn mấp máy môi.

 

Tôi cầm ống nghe bên cạnh, nghe thấy giọng khàn đặc của hắn truyền tới: “Niên Niên, xin lỗi em.”

 

“Vì sao lại từ chối sự giúp đỡ của bố tôi?”

 

Nghe mẹ kể, bố tôi đã tìm giúp hắn một luật sư, nhưng Hứa Ngôn đã từ chối.

 

Hắn còn bảo mẹ mình về quê trước, đợi đến khi hắn mãn hạn tù sẽ về đó sống cùng với bà ta.

 

Hắn cười khổ: “Anh đối xử với em như thế, nếu còn mặt mũi nhận sự giúp đỡ từ nhà em, thì anh còn là người sao?”

 

“Huống hồ gì… Anh sẽ không đưa tiền cho họ, càng không cưới cô ta, nên chỉ có thể ngồi tù.”

 

Tôi mỉm cười, không nói gì.

 

“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, đúng không?”

 

Tôi gật đầu: “Hôm nay đến đây chỉ để nói rằng, tôi đồng ý để bố tôi giúp anh là vì năm đó chú Hứa đã kéo tôi một cái khi tôi giẫm phải nắp cống lỏng, chứ không phải vì anh.”

 

Hắn khổ sở cúi đầu xuống. 

 

Tôi thấy những giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn — một giọt, hai giọt, ngày càng nhiều.

 

Nhưng trong lòng tôi, hoàn toàn phẳng lặng.

 

“Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa.”

 

Vừa nói xong tôi định đặt máy xuống thì Hứa Ngôn vội vàng ngẩng đầu lên, giọng khẩn thiết: “Niên Niên, đừng gác máy…Sau này, khi anh ra tù, anh có thể đến thăm em được không?”

 

“Anh lấy tư cách gì để gặp tôi?”

 

Ánh mắt Hứa Ngôn lập tức trống rỗng như tro tàn.

 

“Hứa Ngôn, anh có biết tôi đã hận anh đến thế nào không?”

 

“Mười năm bên nhau, khi tôi đang tưởng tượng về tương lai — kết hôn, sinh con, có con trai con gái, quây quần bên con cháu — thì anh lại nằm trên giường người khác, chê tôi nghiêm túc quá mức.”

 

“Mỗi lần nghĩ đến chuyện mười năm quý báu trong đời mình bị anh chiếm trọn, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.”

 

Không ai biết tôi đã khóc bao nhiêu đêm trong bóng tối, ban ngày vẫn phải tỏ ra bình thường, cùng đồng nghiệp chạy dự án, tối về khách sạn thì uống rượu đến mức mất ý thức.

 

[Daddy ơi, con đói rồi.]

Chỉ một câu như thế — là hắn đã phản bội tôi.

 

Chẳng lẽ thật sự là lỗi của tôi sao? 

 

Là lỗi của tôi nên mới khiến người đã yêu và quen biết mình suốt mười năm lại phản bội mình như vậy?

 

Nhưng tôi lại nghĩ—không đúng.

Hắn ngoại tình, là lỗi của hắn.

 

Tại sao tôi lại phải nghi ngờ chính mình vì một kẻ phản bội?

 

Dù có sụp đổ, có đau đớn đến mức nào, tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng: Người như hắn, từ nay về sau không còn xứng đáng xuất hiện trong đời tôi nữa.

 

Tôi nỗ lực làm việc, nỗ lực mỉm cười, cố gắng sống như một người bình thường.

Nhưng may thay — tôi đã bước ra được.

 

Thậm chí, tôi còn gặp được chính mình… ở phiên bản tốt đẹp hơn.

 

“Đừng nói nữa, xin em… đừng nói nữa.” Hứa Ngôn ôm mặt khóc, đôi vai không ngừng run lên: “Xin lỗi… xin lỗi…”

 

“Rõ ràng anh chỉ yêu mình em mà…”

 

Không còn quan trọng nữa.

 

Tôi bước ra khỏi trại giam, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu lên người.

Tôi giơ tay, một vệt sáng màu cam lướt qua đầu ngón tay, sưởi ấm cả đôi mắt.

 

Hết. 

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page