Trước lễ cưới, chiếc đồng hồ thông minh mà bạn trai để quên ở nhà hiện lên tin nhắn.
[Daddy ơi, con đói rồi. Tối nay cho con ăn nha.]
[Có cặp tai thỏ mà anh thích nè, tối nay em đeo cho anh xem nhé?]
Bạn trai tôi lập tức trả lời cô ta: [Chờ anh.]
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì hắn đã gọi điện đến làm nũng.
“Bảo bối à, tối nay đột nhiên phải tăng ca, phiền chet đi được~”
Trong giọng nói ấy không giấu nổi niềm vui, phiền cái gì chứ.
1.
Tôi không nhớ mình đã cúp máy như thế nào.
Đến khi lấy lại phản ứng, tôi đã lái xe đến trước cửa khách sạn theo địa chỉ mà hắn gửi cho người kia.
Một khách sạn t/ì/nh thú cách nhà tôi ba cây số.
Trước đây Hứa Ngôn từng lái xe đưa tôi ngang qua nơi này, còn cười nói sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tôi vào đây trải nghiệm cảm giác k/í/ch th/í/ch một lần.
Về sau, khi tôi hỏi lại, hắn lại bảo: “Em ngây thơ như vậy, vào đó chắc sẽ thấy xấu hổ lắm.”
Lúc đó tôi còn thắc mắc, sao hắn lại biết trong đó thế nào.
Hóa ra là… hắn đã từng vào rồi, mà còn không chỉ một lần.
Tôi ngồi trong xe, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn—
Nửa tiếng, một tiếng…
Cho đến khi xe của Hứa Ngôn dừng lại ngay bên cạnh, nhưng hắn hấp tấp đi thẳng vào khách sạn, hoàn toàn không nhận ra chiếc xe ngay bên cạnh là do bạn gái mười năm của mình đang lái.
Tôi hoảng loạn xuống xe đi theo, trốn ở chỗ rẽ của cầu thang, nhìn hắn gõ cửa.
Một cô gái mặc đồ thỏ màu hồng mở cửa và nhào ngay vào lòng hắn.
“Daddy ơi, con đói rồi~”
Tôi không nhìn rõ được nét mặt Hứa Ngôn, chỉ thấy được hành động bế cô ta lên vội vã và đầy cuồng nhiệt, như một con sói đói khát lâu ngày rốt cuộc cũng có được miếng mồi.
Cánh cửa đóng lại.
Tôi ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa phòng họ.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi bên trong không còn động tĩnh, tôi mới đứng dậy, lê từng bước chân tê dại rời khỏi đó.
Khi Hứa Ngôn về đến nhà, tôi đã thu dọn xong hành lý, ngồi ngẩn người trên ghế sofa.
Hắn sững người: “Hôm nay sao dậy sớm vậy? Em đi công tác à?”
Tôi không trả lời.
Gã đàn ông cũng không để tâm, tiện tay ném áo khoác lên ghế, buông một câu “Mệt chet đi được, anh phải ngủ bù một chút”, rồi quay người vào phòng ngủ.
Nếu là trước đây, chỉ cần biết tôi phải đi công tác, hắn nhất định sẽ hỏi là thành phố nào, sau đó lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết của nơi đó.
Rồi mở hành lý của tôi ra, từ chiếc áo khoác mang theo cho đến tờ giấy ăn lỡ bỏ vào túi, hắn đều sắp xếp kỹ càng, dán nhãn cẩn thận.
Từng chi tiết nhỏ đến mức khiến mọi người xung quanh đều xuýt xoa: kiếp trước tôi đã làm bao nhiêu việc tốt mới có thể gặp được người như hắn.
Tôi rốt cuộc đã chậm chạp đến mức nào mà không nhận ra những dấu hiệu của sự lạnh nhạt?
Tình cảm của hắn dành cho tôi đã phai nhạt đến nhường nào, mà không hề phát hiện ra chiếc đồng hồ trong tay tôi chính là của hắn?
2.
Còn có những tin nhắn trước khi hắn về đến nhà.
[Daddy ơi, hôm nay daddy có hài lòng không?]
[Rất hài lòng, lần sau thử bộ đồ y tá xem sao.]
Nắng từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng, rõ ràng đang giữa mùa hè nóng nhất, vậy mà tôi lại lạnh toát cả người, run đến phát khiếp.
Tôi chụp lại hết đoạn hội thoại của họ, gửi thẳng vào nhóm gia đình của hai bên, kèm theo một dòng: “Hủy hôn. Lý do như trên.”
Chưa đến mười giây sau, điện thoại reo liên tiếp không ngừng, bao gồm cả điện thoại của hắn.
Tôi cúp hết.
Nhìn thấy trên đồng hồ, hắn nhận cuộc gọi, rồi nghe thấy tiếng hắn hoảng loạn nhảy khỏi giường, vội vàng chạy ra.
Cửa mở, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hắn đầy hoảng hốt, bối rối, duy chỉ không có chút nào gọi là tội lỗi hay đau đớn.
Thậm chí, hắn còn bình tĩnh nói vào điện thoại: “Cô ấy đang ở nhà, không sao đâu, anh sẽ giải thích, đừng lo.”
You cannot copy content of this page
Bình luận