Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Hắn thở dài một hơi, sau đó bật cười chua chát: Người gọi nàng đến là hắn, nhưng kẻ chịu khổ cuối cùng cũng chỉ có mình hắn mà thôi.

 

Khoảnh khắc nàng thổi hơi thở nhẹ nhàng lướt qua, vị Bạc tiểu tướng quân lần đầu tiên trong đời thất bại thảm hại đến vậy.

 

Xem ra sau này… thật sự sẽ bị nàng ấy nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.

 

Dạo gần đây, cái tên Bạc Nhung kia ngày càng lộng hành, đến mức ngay cả ngọc bội uyên ương của ta cũng bị hắn đoạt mất!

 

Nguyên do là lần nọ, khi ta đang giúp Bạc Nhung băng bó, miếng ngọc bội của ta vô tình rơi xuống.

 

Hắn nhặt lên, cẩn thận xem xét một lúc, rồi mặt dày đến mức ngang nhiên cướp đoạt:

 

“Thì ra là một đôi, vậy chia cho ta một cái đi.”

 

“…”

 

Ta trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn nói thật:

 

“Miếng ngọc bội này, ta từng tặng cho người khác rồi.”

 

Nghe vậy, hắn giật mình hoảng hốt, trợn mắt nhìn ta:

 

“Không phải ngươi đã từ hôn rồi sao?”

 

“Đúng là đã từ hôn rồi…”

 

Ta còn chưa nói hết câu, chợt giật mình tỉnh ngộ:

 

“Sao ngươi lại biết chuyện này?!”

 

Bạc Nhung xác nhận được ta đã từ hôn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vân vê miếng ngọc, giọng điệu kiêu căng:

 

“Lúc phụ thân ngươi, Tiết ngự sử còn trẻ cùng lão gia nhà ta chính là cặp oan gia trên triều đình.”

 

“Trước khi ngươi đến Minh Sơn, thư của Tiết bá bá đã đến rồi, ông ấy nói nữ nhi của mình tới quân doanh làm quân y, dặn phụ thân ta phải chiếu cố nhiều hơn. Ngươi tên tự là Hàm Linh…”

 

Hắn híp mắt, cười như không cười:

 

“Tiết tiểu thần y, lúc trước ngươi cứu ta, vì sao không nói sớm ngươi là nữ nhi của Tiết bá phụ?”

 

Ta… thật sự không biết chuyện này.

 

Lúc Bạc lão tướng quân dẫn theo các nhi tử trấn thủ Minh Sơn, ta mới chỉ bốn, năm tuổi, nào có ký ức gì.

 

Hơn nữa, năm đó phụ thân ta làm Ngự sử đại phu, chuyên giám sát quan viên, can gián vua, kết thù trên triều nhiều vô kể, ta vốn không phân biệt nổi ai với ai.

 

Nhưng ta đột nhiên nghĩ thông một chuyện:

 

“Cho nên ngày đầu tiên gặp ta, ngươi trông bình thản như vậy, thực chất là đã biết trước ta sẽ tới đúng không?”

 

Hắn gật đầu, thản nhiên đáp:

 

“Đúng vậy, lúc đó ta còn giận ngươi, vốn không định đến gặp, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà đi một chuyến đến quân y doanh.”

 

“…”

 

21

 

Dạo gần đây, Bạc Nhung cứ bám riết lấy ta, đòi một danh phận chính thức, lại còn không cho ta gọi thẳng tên chàng, mà bắt ta phải gọi theo tên tự là Ký An.

 

Bị chàng quấn lấy đến mức đau đầu, ta nhíu mày nói:

 

“Chẳng phải đã cho chàng ngọc bội uyên ương rồi sao? Còn muốn định danh phận thế nào nữa?”

 

Chàng nghiêm túc đáp:

 

“Tín vật là tín vật, nhưng phải có hôn thư đàng hoàng, danh phận mới thật sự rõ ràng.”

 

Hôn thư thì phải do song thân hai bên định đoạt.

 

Nhưng lời chàng lại khiến ta chợt nhớ đến một chuyện:

 

Dường như hôn thư giữa ta và Tạ Lâm An… vẫn còn ở Tạ phủ!

 

Bạc Ký An nghe vậy thì như lâm đại địch, còn ta thì vô cùng nhàn nhã, vẫy tay bảo:

 

“Không sao đâu, Tạ Lâm An cầu còn không được mà từ hôn với ta, hôn thư chắc là chỉ quên trả lại thôi, quay về lấy là được.”

 

Thế nhưng, Bạc Ký An lại nghiêm nghị nói:

 

“Ta cảm thấy nàng quá mức lạc quan rồi đấy. Nàng là một cô nương tốt như vậy, nếu là ta, nhất quyết sẽ không bao giờ buông tay.”

 

Bị vẻ nghiêm túc của chàng làm cho bật cười, ta giơ tay gãi nhẹ cằm chàng như đang trêu chọc một con mèo lớn.

 

“Củ cải rau xanh, mỗi người mỗi sở thích. Yên tâm đi, Tạ Lâm An không có thích ta đâu.”

 

Chàng híp mắt hưởng thụ một lát, nhưng bỗng nhiên trừng lớn mắt, đột nhiên tỉnh ngộ:

 

“Khoan đã! Hắn tên là Tạ Lâm An, ta tên là Bạc Ký An… Tiết Hàm Linh! Có phải nàng có tật xấu gì không? Chỉ thích nam nhân có chữ “An” trong tên à?!”

 

“…”

 

Đúng là có bệnh mà!

 

Ta kiễng chân, giáng ngay một chưởng lên đỉnh đầu chàng:

 

“Suốt ngày nghĩ mấy thứ kỳ quặc, đúng là không thể bình thường quá một phút!”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page