Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

 

Ta nhướng mày, nhìn hắn với vẻ châm chọc đầy hàm ý:

 

“Tướng quân đừng gọi ta như thế. Đường đường là chiến tướng, tất phải tuân theo quy củ quân doanh.”

 

“Ta với ngài không quen không biết, vẫn nên gọi theo chức danh, gọi một tiếng “Tiết y quan” sẽ hợp hơn.”

 

“…”

 

17

 

Khí thế của Bạc Nhung bỗng nhiên xìu xuống, hắn đứng trước mặt ta với vẻ ủ rũ như con chó nhỏ bị bỏ rơi, giọng thấp thỏm:

 

“Xin lỗi, ta sai rồi… Ta chỉ là có chút tức giận không chịu được…”

 

Ta khoanh tay, nhướn mày nhìn hắn:

 

“Tức giận cái gì?”

 

Hắn căm phẫn trừng ta, vẻ mặt như bị ai ức hiếp lắm:

 

“Lúc ta nói muốn đi, vậy mà ngươi không hề tỏ ra thương tiếc chút nào!”

 

“…”

 

“Thương tiếc cái gì? Chẳng phải chưa đến ba tháng, chúng ta lại gặp rồi sao?”

 

“…”

 

Khi đó ta nghĩ, dù sao hắn cũng đóng quân ở Kiếm Nam đạo, ta muốn tìm hắn đâu có khó.

 

Nhưng ta lại quên mất, hắn hoàn toàn không biết về thân phận thực sự của ta.

 

Hắn không biết ta từ đâu đến, càng không biết ta sẽ đi về phương nào, trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một nữ du y tên Tiết Hàm Linh.

 

Ta biết cách tìm hắn, nhưng hắn lại không hề biết nơi nào có thể tìm ta.

 

Nhận ra điều này, ta bỗng có chút chột dạ.

 

Ta xoa xoa mũi, hơi lảng tránh:

 

“Được rồi, xin lỗi. Khi đó không nên đùa giỡn với ngươi như vậy.”

 

Dưới ánh đèn dầu leo lét, ta bước đến bên giường, nhìn thấy vết thương trên ngực Bạc Nhung đã rịn ra tơ máu, bất giác nhíu mày.

 

“Thật sự bị thương à, sao không nói sớm!?”

 

Hắn có chút ủy khuất, thấp giọng than: 

 

“Là ngươi chạy trước chứ bộ.”

 

“…”

 

Được rồi, đúng là ta đi trước thật, nhưng suy cho cùng, vẫn là tại hắn có tiền án xấu, khiến ta khó lòng tin tưởng.

 

May mà vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc cầm máu là được.

 

Ta nhẹ nhàng nhúng đầu ngón tay vào thuốc bột, cẩn thận thoa lên vết thương của hắn. 

 

Động tác của ta chậm rãi và tỉ mỉ, sợ làm hắn đau nên càng dè dặt. 

 

Nhưng ta không để ý rằng, toàn thân hắn đã cứng đờ từ lúc nào.

 

Khi ta còn đang chăm chú bôi thuốc, một giọt mồ hôi từ cằm hắn rơi xuống, chạm vào mặt ta.

 

Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: 

 

“Ngươi rất nóng sao?”

 

Gương mặt hắn đã đỏ lên, vậy mà còn cố chấp đáp: 

 

“Không có.”

 

Rồi lại cắn răng, giọng khổ sở đến cực điểm: 

 

“Chỉ là… ngươi có thể nhanh lên một chút không!?”

 

“…”

 

Ta chậm là vì ai chứ? Đúng là lòng tốt uổng phí mà!

 

Ta lập tức bôi nốt phần thuốc còn lại. 

 

Có chút bột dính sang vùng da lành, ta liền ghé sát thổi nhẹ một hơi, không ngờ lại khiến Bạc Nhung trầm thấp rên một tiếng, tựa hồ nhẫn nhịn điều gì đó.

 

“Ưm…”

 

Ta vội vàng ngước nhìn: 

 

“Sao? Đau lắm à?”

 

Hắn vội tránh mắt đi, giọng khàn khàn: 

 

“Không có gì. Ngươi về đi, chỗ còn lại ta tự xử lý.”

 

“Vết thương ở ngực, một mình ngươi băng bó kiểu gì?”

 

Giọng hắn dường như đã đến bờ vực sụp đổ: 

 

“Ta tự làm được! Mau đi đi! Cầu xin ngươi đó!”

 

Thật kỳ quái, nhưng thôi, ta cũng lười tranh cãi, liền xách theo hòm thuốc, ngáp một cái, rồi lững thững quay về.

 

19

 

Sau khi Tiết Ương rời đi, Bạc Nhung liền gọi thân vệ của mình – Bạch Phất – vào trong.

 

Bạch Phất tinh ý cầm lấy dải băng muốn giúp hắn băng bó, nhưng lại bị hắn phất tay cản lại:

 

“Không cần băng, dù sao lát nữa cũng sẽ ướt thôi. Ngươi đi xách cho ta một thùng nước lạnh vào đây trước đi.”

 

Bạch Phất nhìn hắn đầy nghi hoặc:

 

“Tướng quân, đêm khuya thế này, huống hồ ngài còn đang bị thương, không thể tắm nước lạnh được đâu.”

 

Bạc Nhung vô vọng ngửa đầu than dài:

 

“Tắm nước lạnh có thể khiến vết thương cũ tái phát. Nhưng nếu không tắm, thì e rằng tướng quân nhà ngươi sẽ tuyệt khí mà chết. Ngươi nói xem, ta nên chọn cái nào?”

 

Bạch Phất: “…”

 

Không hiểu lắm, nhưng xem ra là chuyện rất nghiêm trọng, tốt nhất cứ làm theo lời hắn.

 

Đêm đó, Bạc Nhung ngâm mình trong nước lạnh suốt nửa canh giờ, hỏa khí bốc trong lòng và những biến đổi xấu hổ trên thân thể mới dần bị dập tắt.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page