Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

12

 

Ngày thứ hai mươi Bạc Nhung ở đây, trước khi ra ngoài xem bệnh, ta dặn dò hắn như thường lệ:

 

“Bổ củi cho xong, đun ít nước nóng, còn nữa, mang đám dược liệu ở tây phòng ra phơi nắng.”

 

“Được.”

 

“…”

 

Quá nghe lời, không hợp lẽ thường.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn một cách khó hiểu.

 

Hắn lại cúi thấp đầu, không hề liếc ta lấy một cái.

 

Ta sửng sốt trong thoáng chốc, rồi lập tức hiểu ra:

 

“Ngươi sắp về doanh trại rồi à?”

 

Suýt chút nữa quên mất, hắn là một tiểu tướng quân.

 

Bạc Nhung trầm giọng:

 

“Ừm.”

 

“Bao giờ đi?”

 

“Tối nay.”

 

“Được, vậy trưa ta bớt mua đồ ăn lại.”

 

“Tiết Hàm Linh!”

 

Bạc Nhung ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn ta, đôi con ngươi đỏ ửng lên một chút.

 

Ta bật cười, nhướn mày hỏi:

 

“Sao? Ngươi muốn ăn tối xong mới đi à? Vậy e rằng trước khi trời tối sẽ không kịp quay về Mân Sơn đâu.”

 

Hắn nghiến răng, giọng đầy tức giận:

 

“Ngươi không có gì khác muốn nói sao?”

 

Nói gì đây?

 

Hai mươi ngày qua, chúng ta quả thực đã có quãng thời gian rất vui vẻ.

 

Nhưng thì sao chứ?

 

Ta và Tạ Lâm An thuở nhỏ cũng từng vô tư vô lo, cuối cùng chẳng phải vẫn đi đến bước đường hôm nay hay sao?

 

Ta đã không còn dám dễ dàng trao ra chân tình, cũng không còn dám tùy tiện xác lập một đoạn nhân duyên.

 

Huống hồ, ta ở Kiếm Nam đạo đã đủ lâu, cũng nên tiếp tục lên đường, đến Lĩnh Nam gặp lại phụ mẫu rồi.

 

Vì vậy, ta chỉ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

 

“Vậy thì, Bạc tiểu tướng quân, ăn uống cho tốt, đừng kén chọn. Chúng ta có duyên… ngày sau tái ngộ.”

 

13

 

Ta lại mất thêm một tháng nữa, cuối cùng cũng đặt chân đến Lĩnh Nam.

 

Trước đó ta đã thường xuyên trao đổi thư từ với phụ mẫu, vì thế khi gặp lại, họ cũng không quá kinh ngạc.

 

Nhưng dẫu sao cũng đã xa cách hơn bảy năm, ta từ một tiểu nha đầu khi ấy, nay đã trưởng thành thành một đại cô nương.

 

Mẫu thân nhìn ta, nước mắt không cách nào kìm nén, cuối cùng, cả nhà ba người, cộng thêm A Đông, cùng nhau ôm đầu khóc suốt một ngày trời.

 

Phụ thân nghe ta kể về hành trình trên đường, lại thấy y thuật của ta tiến bộ vượt bậc thì kinh ngạc không thôi, gặp ai ông cũng khoe rằng mình có một nữ nhi là tiểu thần y.

 

Đến mức vị huyện lệnh nơi đây bị ông làm phiền đến sắp mọc kén trong tai, bỗng mắt sáng lên, cầm tờ công văn, cười nói:

 

“Tiết huynh, quân số đóng ở Lĩnh Nam ta vốn ít, nhưng bên Kiếm Nam đạo thì lại cực kỳ thiếu quân y. Hay là để lệnh ái sang đó làm quân y đi?”

 

Mẫu thân có phần do dự:

 

“Dù sao Hàm Linh của chúng ta cũng là một nữ tử, vào quân doanh toàn nam nhân, e rằng không ổn lắm?”

 

Phụ thân lại vỗ ngực đầy tự hào:

 

“Các doanh trại khác ta không dám chắc, nhưng quân doanh của Lão Bạc thì tuyệt đối không thành vấn đề.”

 

Lời này không sai.

 

Bạc gia quân quân kỷ nghiêm minh, đến cả ta là nữ nhi khuê phòng cũng từng nghe danh.

 

Mẫu thân còn có chút lưỡng lự, nhưng ta đã khẽ gật đầu.

 

Một là, ta có thể góp sức chữa trị cho những chiến sĩ bảo vệ biên cương, ta tự nhiên vui mừng không xiết.

 

Hai là…

 

Ta vừa hay, có một người hơi muốn gặp, mà người ấy đang ở Kiếm Nam đạo.

 

14

 

Ngày đầu tiên ta đặt chân đến Mân Sơn, liền gặp lại Bạc Nhung.

 

Lúc ấy, Trần phó tướng, người phụ trách quân y, đang đứng trước mặt nhóm quân y mới đến để huấn thị.

 

Bạc Nhung tình cờ đi ngang qua.

 

Ta cười, hướng hắn nháy mắt một cái.

 

Không ngờ, hắn chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ thoáng liếc ta một cái rồi lãnh đạm bước qua, dáng vẻ hoàn toàn thản nhiên.

 

Bộ giáp bạc trên người hắn lấp lánh dưới ánh lửa trại, khí chất nghiêm nghị, quả thực có vài phần phong thái “Lãnh Diện Diêm Vương” như trong lời đồn.

 

Ta nghĩ có lẽ hắn đi quá vội, chưa kịp nhận ra ta.

 

Thế nên buổi tối, ta đặc biệt chạy đến doanh trướng của hắn.

 

Đáng tiếc, vừa đến đã bị thân binh đứng ngoài chặn lại:

 

“Kẻ nào dám lẻn vào doanh trướng tướng quân ban đêm?!”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page