Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Cốt truyện này có hơi tầm thường, nhưng ta vẫn cứu hắn.

 

Không vì điều gì khác, chỉ vì trên người hắn khoác một bộ quân phục triều ta.

 

A Đông có chút bất an:

 

“Cô nương, hay là đừng cứu thì hơn…”

 

Ta lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

 

“Ngươi nhìn huy hiệu trên người hắn đi, đó là quân phù của Bạc gia quân trấn thủ Mân Sơn. Người bảo vệ biên cương, đương nhiên phải cứu.”

 

Thương thế trên người hắn cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều. 

 

Ta và A Đông vất vả một hồi mới khiêng được hắn về nhà, tận tâm chăm sóc suốt hai ngày, hắn mới dần dần tỉnh lại.

 

Lúc ấy, ta đang cúi đầu giúp hắn thay thuốc.

 

Hắn vừa mở mắt liền vươn tay theo bản năng, chụp thẳng vào cổ ta, giọng lạnh như băng:

 

“Ngươi là ai?”

 

Mặt ta không đổi sắc, chỉ nhướng mày đáp:

 

“Ân nhân cứu mạng của ngươi.”

 

Bàn tay hắn siết chặt thêm vài phần, giọng nói vẫn lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng người khác:

 

“Tốt nhất ngươi nên nói thật.”

 

Ta trợn mắt một cái, nhàn nhạt đáp:

 

“Đã nói là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu còn không buông tay thì có hơi mang ơn mà trả oán rồi đấy.”

 

Hắn quét mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ không phát hiện điểm gì khả nghi, do dự một lúc rồi hắn mới chậm rãi buông tay.

 

Nhưng e rằng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, hắn lại nghiêm mặt, thả ra một câu dữ dằn:

 

“Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì khác, nếu không bổn tướng quân nhất định sẽ giết ngươi!”

 

Nói rồi, hắn cúi đầu định kiểm tra vết thương trên người, vừa vặn trông thấy bàn tay ta đang thay thuốc trước ngực hắn.

 

Vị “lãnh diện Diêm vương” mới nãy còn hùng hổ, trong chớp mắt liền đỏ bừng cả mặt.

 

Hắn lập tức hất tay ta ra, kéo vạt áo lên thật chặt, giọng nói cũng trở nên lắp bắp:

 

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi! Nam nữ thụ thụ bất thân!”

 

“…”

 

Ta nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp:

 

“Ồ, vậy tự ngươi thay đi.”

 

Vốn dĩ ta đã bị hắn bóp cổ đến bực mình, chẳng buồn đôi co nữa, liền phủi tay đứng dậy, dứt khoát rời khỏi phòng.

 

Bên ngoài còn có việc kiếm tiền, so đo với một tên thương binh tính tình khó ở làm gì cho phí thời gian?

 

11

 

Người ta cứu, chính là tiểu công tử nhà họ Bạc, Bạc Nhung.

 

Ta từng nghe danh hắn khi còn ở kinh thành.

 

Bạc tiểu tướng quân tuổi trẻ đã theo phụ huynh trấn thủ Kiếm Nam đạo, dung mạo tuấn tú vô song, đáng tiếc lại thừa hưởng khí chất của phụ thân, một tiểu Diêm Vương mặt lạnh.

 

Lời này, nửa đầu không sai, Bạc Nhung sau khi tắm rửa sạch sẽ quả thực rất ưa nhìn.

 

Nhưng nửa sau… e rằng cần phải bàn lại.

 

Mấy ngày tiếp xúc, ta phát hiện tiểu Diêm Vương lạnh lùng này lại có vài phần… giống một con gấu nhỏ phá phách.

 

“Gia đây đường đường là một tướng quân ngũ phẩm! Vậy mà ngươi lại bắt gia bổ củi?”

 

Ta bình tĩnh thu dọn hòm thuốc, mặt không đổi sắc đáp:

 

“Ngươi ăn của ta, ở của ta, không nên làm chút việc để trả công sao?”

 

Hắn ôm ngực, ngã xuống giường lăn lộn:

 

“Nhưng ta vẫn còn là một thương binh mà!”

 

Ta khoác hòm thuốc lên lưng, chuẩn bị ra ngoài:

 

“Được thôi, đãi ngộ thương binh, tối nay ta và A Đông uống canh cá, còn ngươi ăn rau xào thanh đạm.”

 

Bạc Nhung lập tức bật người dậy như cá chép quẫy nước, giọng nghĩa chính ngôn từ:

 

“Tiểu tổ tông của ta! Ta sai rồi! Ta lập tức đi bổ!”

 

“…”

 

Thế là hắn ngoan ngoãn chạy đi bổ củi, còn ta thì dắt theo A Đông ra ngoài xem bệnh.

 

Cảnh tượng như vậy, gần như ngày nào cũng diễn ra một lần.

 

Lần đầu tiên chứng kiến, A Đông vô cùng căm phẫn.

 

Lần thứ hai, nàng ấy có chút nghi hoặc.

 

Đến lần thứ ba, nàng đã hoàn toàn chết lặng:

 

“Cô nương, người nói xem có phải đầu óc hắn có vấn đề không?”

 

“Rõ ràng việc gì người bảo làm hắn cũng làm cả, sao lần nào trước khi làm cũng phải cãi lộn với người một trận thế?”

 

Ta nhún vai, hờ hững đáp:

 

“Không biết, chắc là rảnh quá.”

 

Những đứa trẻ quấy phá mà ta từng gặp khi xem bệnh, đều như vậy cả.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page