Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Mấy năm nay, chúng con bị hôn ước trói buộc. Con chưa từng gặp gỡ người nào khác, huynh ấy cũng không thể kết giao với cô nương khác.”

 

“Có lẽ con cũng nên đi ra ngoài nhìn ngắm thế gian, biết đâu ngoài kia lại có người mà con thích hơn cũng nên.”

 

“Nhờ thúc mẫu chuyển lời giúp con: Mấy năm qua, là con đã làm lỡ dở huynh ấy. Cầu mong huynh ấy tìm được ý trung nhân, bình an thuận buồm xuôi gió.”

 

Đây là lời cuối cùng mà Tiết Hàm Linh, tuổi mười bảy, để lại cho Tạ Lâm An.

 

Tạ Lâm An dưỡng thương xong trở về phủ, khi ấy đã là một tháng sau.

 

Tháng này, hắn sống chẳng hề dễ chịu.

 

Bề ngoài là bậc quân tử thanh lạnh, nhưng bản chất bên trong lại có vài phần tùy ý, phóng túng.

 

Lang trung cẩn thận bôi thuốc lên lưng hắn, dặn dò kiêng khem đủ thứ, hắn ngoài miệng đáp ứng nhưng lại hoàn toàn không làm theo.

 

Thế nên, vết thương hôm nay vừa đỡ đã lại nứt ra, ngày mai bắt đầu hóa mủ, khiến hắn đau đớn không thôi.

 

Lòng Trúc Nghiệp như lửa đốt, hết lời khuyên can:

 

“Công tử tốt của ta ơi, Trạng nguyên lang của ta ơi, ngài cứ nghe lời đại phu, tĩnh dưỡng đàng hoàng một thời gian được không?”

 

Tạ Lâm An bực bội nói:

 

“Trước đây ta bị thương hay sinh bệnh, sao chưa từng thấy phiền phức thế này?”

 

Trúc Nghiệp bất đắc dĩ thở dài:

 

“Chẳng phải trước đây đều do biểu tiểu thư đích thân chăm sóc ngài sao? Mọi thứ kiêng khem nàng đều nhớ kỹ, sau đó làm thành dược thiện vừa hợp khẩu vị lại vừa dưỡng thương cho ngài. Chúng ta nào có cái tay nghề ấy chứ.”

 

Tạ Lâm An nghẹn lời.

 

Nói thẳng ra, Tiết Ương đối với hắn thực sự rất tốt.

 

Chỉ là hắn không muốn bị phụ thân áp đặt cưới một nữ tử chỉ vì ơn nghĩa, nên mới cố ý đối xử lạnh nhạt với nàng.

 

Giờ nghĩ lại, cơn giận dỗi với phụ thân cũng đã qua, hắn bỗng cảm thấy hôm đó mình nói năng có phần quá đáng.

 

Có lẽ, hắn nên tìm Tiết Ương nói một lời xin lỗi.

 

Dẫu không còn là hôn thê, nhưng nàng vẫn là biểu muội của hắn.

 

Thế là hắn cất công xếp hàng mua bằng được một hộp bánh quế hoa ở Như Ý Trai, dọc đường còn nghĩ xem nên nói thế nào để làm hòa, rằng dù từ nay trở đi họ chỉ là huynh muội, hắn vẫn sẽ chiếu cố nàng.

 

Thế nhưng…

 

Tiết Ương đã đi rồi.

 

Tạ Lâm An nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:

 

“Nay Tiết phủ đã không còn ai, nàng rời khỏi Tạ gia rồi thì đi đâu?”

 

“Trời đất bao la, có nơi nào là không thể đi?”

 

Rồi người kia tức giận đến mức hận sắt không thành thép, vươn tay chọc mạnh vào trán hắn:

 

“Ngươi đúng là tên đầu gỗ! A Ương tốt như vậy, có cầm đèn lồng cũng chẳng tìm được người thứ hai, bây giờ kêu gào muốn từ hôn, sau này có khóc cũng không ai thương xót ngươi đâu!”

 

Khóc?

 

Không thể nào.

 

Giai nhân trong thiên hạ nhiều không kể xiết, chẳng lẽ hắn lại phải tr*eo cổ trên một gốc cây?

 

Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút trống trải lạ thường.

 

Tạ Lâm An hừ lạnh, hậm hực ném hộp bánh quế hoa sang một bên, cố tình tỏ vẻ không để tâm:

 

“Hừ, quả nhiên cánh cứng là bay mất, nhưng nàng chỉ là một cô nương yếu đuối, có thể đi được bao xa chứ? Dạo chơi chán rồi, sớm muộn gì cũng phải quay về thôi.”

 

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, Tiết Ương ra đi liền là hai năm tròn.

 

Ngày rời khỏi Trường An, ta chỉ dẫn theo A Đông.

 

Ta tinh thông y lý, còn nàng ấy giỏi võ nghệ, tuy chỉ có hai thân nữ nhi, nhưng hành trình lại thuận lợi ngoài dự liệu.

 

Chúng ta vừa đi vừa ngắm nhìn thế gian, mới nửa năm trôi qua, đã từ Trường An đi đến Kiếm Nam đạo, ngay sát bên Lĩnh Nam.

 

Không còn cách nào khác, địa hình đất Thục thực sự quá mức phức tạp, chúng ta lạc đường một đoạn, cuối cùng đành phải rẽ vào Kiếm Nam đạo trước.

 

Như thường lệ, ta và A Đông thuê một viện nhỏ an cư, rồi ta bắt đầu hành nghề y để kiếm kế sinh nhai.

 

Thế nhưng, có một ngày trên đường ra ngoài, chúng ta nhặt được một nam nhân.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page