Chương 1:
31/03/2025
Chương 2:
31/03/2025
Chương 3:
31/03/2025
Chương 4:
31/03/2025
Chương 5:
31/03/2025
Chương 6:
31/03/2025
Chương 7:
31/03/2025
Chương 8:
31/03/2025
Chương 9:
31/03/2025
Chương 10:
02/04/2025
Chương 11:
02/04/2025
Chương 12:
02/04/2025
Chương 13:
02/04/2025
Chương 14:
02/04/2025
Chương 15:
02/04/2025
Chương 16:
02/04/2025
Chương 17:
02/04/2025
Ta đã cố gắng rồi.
Mà nếu đến cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển…
Thì thôi vậy.
Ta đặt bát canh xuống bàn, nhẹ giọng nói:
“Được, vậy thì từ hôn.”
6
Khi Xuân Đào bên cạnh Tạ phu nhân chạy đến gọi ta, ta đang thu dọn đám dược liệu phơi ngoài sân.
Nàng hối hả đến mức mồ hôi nhễ nhại, vừa kéo tay ta vừa gấp giọng nói:
“Biểu tiểu thư, người mau đến từ đường xem đi, lão gia sắp đánh chết công tử rồi!”
Thì ra vì chuyện Tạ Lâm An muốn từ hôn, Tạ đại nhân đã trói hắn đến từ đường, dùng gia pháp nghiêm trị.
Ta vội vàng theo Xuân Đào chạy đến.
Vừa bước vào, liền thấy roi mây đã giáng xuống một lần, Tạ đại nhân nghiêm nghị quát mắng:
“Phụ thân của Tiết huynh là người trọng nghĩa, khi xưa còn từng cứu mạng ta, có thể cưới nữ nhi của huynh ấy là vinh hạnh của Tạ gia!”
“Ngươi còn dám từ hôn? Ta đánh cho ngươi từ hôn! Đánh cho ngươi từ hôn!”
Lời còn chưa dứt, một roi nữa đã nặng nề quất xuống.
Tạ phu nhân đứng bên cạnh nắm chặt khăn tay, vừa khóc vừa không dám lên tiếng.
Ta thấy vậy vội vã cất giọng gọi:
“Thúc phụ!”
Tạ đại nhân nghe thấy ta, ngoảnh lại nói ngay:
“Hàm Linh, con cứ yên tâm! Thúc phụ nhất định đánh cho cái tên súc sinh này một trận nên thân, cho con một lời công đạo!”
Hàm Linh là tiểu danh mà ta nhận được trong lễ cập kê hai năm trước, do chính phụ mẫu gửi từ Lĩnh Nam về Trường An.
Tạ thúc phụ rất yêu thích cái tên này, thường gọi ta như vậy.
Mà Tạ Lâm An lúc này vẫn đang quỳ dưới đất, dù toàn thân căng cứng vì đau đớn, nhưng hắn lại bướng bỉnh ngẩng cao cổ, giọng nói không che giấu sự bất bình:
“Phụ thân ngưỡng mộ ơn nghĩa của Tiết bá bá như thế, vậy người cưới Tiết Hàm Linh đi!”
“Nghiệt tử! Ngươi nói cái gì?!”
Lời này quả thực quá phận, sắc mặt Tạ thúc phụ giận đến phát run, mà ta cũng không khỏi lạnh người.
Nhưng dù vậy, ta vẫn tiến lên ngăn lại cánh tay đang định giơ lên lần nữa của Tạ đại nhân, trầm giọng nói:
“Thúc phụ, hôn sự này… là do con muốn từ hôn.”
7
Hôn sự giữa ta và Tạ Lâm An cuối cùng cũng đã lui.
Vật đính ước năm xưa là một đôi ngọc bội uyên ương, vốn là thánh thượng ban tặng cho phụ thân ta khi người đỗ Trạng nguyên.
Nay Tạ gia đã hoàn trả cả hai lại cho ta.
Hôn ước đã lui, ta cũng chẳng còn lý do gì để ở lại Tạ phủ nữa.
Nhưng ta đã cập kê, đã là người trưởng thành, đâu nhất thiết phải nép dưới mái hiên của ai mới có thể sống tốt?
Phụ mẫu mỗi lần gửi thư từ Lĩnh Nam về, đều kể cho ta nghe về phong thổ nơi ấy.
Ta chưa từng thấy qua, cũng muốn đến xem thử một lần.
Thực ra, không nhất định phải là Lĩnh Nam.
Ngoài Trường An, nơi nào ta cũng chưa từng đặt chân tới.
Vậy thì nơi nào, ta cũng có thể đi nhìn một lần.
8
Dù hôn sự đã lui, nhưng Tạ Lâm An lại vì giận dỗi với Tạ thúc phụ mà dọn đến nhà bằng hữu dưỡng thương, nhất quyết không chịu hồi phủ.
Tạ thúc phụ tức đến mức ngã ngửa, giờ cũng đang nằm trên giường không dậy nổi.
Vì vậy, ngày ta rời khỏi Tạ phủ, chỉ có một mình Tạ phu nhân nắm chặt tay ta, nước mắt rơi không ngừng:
“Lâm An bây giờ được thánh thượng coi trọng, cánh cứng cáp rồi, ngay cả ta và phụ thân nó cũng chẳng thể lay chuyển nổi.”
Ta nắm lấy tay bà, nhẹ giọng an ủi:
“Thúc phụ, thúc mẫu không cần tự trách. Tạ gia đối xử với con rất tốt, con sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.”
“Mà biểu ca đối với con, kỳ thực cũng đã là tận tình tận nghĩa.”
Bảy năm qua, ta ở Tạ gia, hắn chưa từng bạc đãi ta, chỉ là không hề thân cận như những đôi phu thê chưa cưới khác mà thôi.
Hắn có lỗi gì đâu?
Hắn chẳng qua là không thích ta mà thôi.
Tạ phu nhân vẫn còn rơi lệ, ta lại chỉ mỉm cười nhẹ nhõm:
“Hôm đó huynh ấy nói với con, không muốn hôn sự do phụ mẫu sắp đặt. Con về ngẫm nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy rất có lý.”
You cannot copy content of this page
Bình luận