Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Xe ngựa lắc lư một hồi, cuối cùng dừng lại trước Phong Hoa Lâu, tửu lâu lớn nhất thành Trường An.

 

Trong này, đám tân khoa Tiến sĩ đều đã uống đến say mèm, ta dẫn theo tiểu tư, vất vả lắm mới kéo được Tạ Lâm An ra khỏi đám người.

 

Tửu lượng của hắn thực ra chẳng có gì tốt, lúc này ý thức đã mơ hồ, thế nhưng vừa thấy ta, hắn lại vô thức nhíu mày, mang theo chút bực dọc khó che giấu, lẩm bẩm như mộng ngôn:

 

“Ngươi lại tới nữa làm gì?”

 

“…”

 

Trời cao chứng giám, ta ở Tạ phủ bảy năm, số lần ra ngoài đón hắn quả thực đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất e rằng cũng đã cách đây cả năm trời.

 

Chữ “lại” này, ta thật sự không dám nhận.

 

Trong lòng lặng lẽ trợn mắt một cái, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ đoan trang trầm tĩnh của tiểu thư danh môn, khẽ giọng nói:

 

“Biểu ca uống nhiều rồi, nên về phủ thôi.”

 

4

 

Tạ Lâm An ở trên xe ngựa nôn đến trời đất quay cuồng, may mà ta sớm có dự liệu, sai nha hoàn A Đông mang theo mấy cái túi vải, nếu không thì hôm nay trên xe chắc chắn phải có một người lăn xuống.

 

Nôn xong, cuối cùng hắn cũng yên tĩnh lại, hắn tựa cả người vào vách xe, đầu dần nghiêng sang phía ta.

 

Trong cơn mơ màng, hắn lẩm bẩm.

 

“Ngươi thơm quá.”

 

“…”

 

Quả nhiên rượu vào lời ra, Tạ Lâm An trước nay luôn thanh lãnh tự kiềm chế, vậy mà cũng có thể thốt ra những lời nhẹ nhàng buông thả như thế, thực khiến người ta kinh hãi.

 

A Đông ngồi đối diện cười cợt, hướng về ta nháy mắt một cái. 

 

Ta đỏ mặt trừng nàng, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ nhắc nhở bản thân: tuyệt đối không được nghĩ nhiều.

 

Ta thích nghiên cứu y lý, ngày thường ta hay tự phối một ít dược thiện bổ thân hoặc hương liệu an thần.

 

Hôm nay ra ngoài, ta có mang theo một túi hương giúp thanh thần, giải rượu, hắn đại khái chỉ là ngửi thấy thoải mái mà thôi.

 

Về đến phủ, Tạ Lâm An liền ngã ra giường mà ngủ, đến một chén canh giải rượu cũng chẳng uống nổi.

 

Ta và Trúc Nghiệp, thị tùng thân cận của hắn, vất vả nửa ngày trời, cuối cùng đành chịu thua.

 

Ta lau mồ hôi trên trán, dặn dò:

 

“Ngươi hầu hạ biểu ca cho cẩn thận, người say rượu tỉnh dậy thường dễ đau đầu, mai ta sẽ mang thuốc trị đau đầu đến.”

 

Trúc Nghiệp cũng nhẹ nhàng thở ra, cung kính đáp:

 

“Biểu tiểu thư yên tâm.”

 

5

 

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, ta đã dậy sớm sắc một bát canh giải rượu giảm đau đầu, tự tay bưng đến viện của Tạ Lâm An.

 

Ta gõ nhẹ cửa phòng, bên trong lập tức truyền ra giọng nói khàn khàn vì dư vị của men say, mang theo chút bối rối khó hiểu:

 

“Chờ một chút!”

 

Vậy là ta yên lặng đứng đợi bên bàn đá trong viện. 

 

Một khắc sau, Tạ Lâm An mới chậm rãi bước ra.

 

Hắn phục sức chỉnh tề, ngay ngắn ngồi xuống đối diện ta. 

 

Vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là:

 

“Tiết Ương, chúng ta từ hôn đi.”

 

Lời này đến quá đột ngột, ta vừa nâng bát canh giải rượu lên thì sững sờ tại chỗ.

 

Ta ngẩn ngơ đến mức vành bát hằn lên tay một dấu ấn nhàn nhạt, đến mức chỉ khi hắn nhíu mày, thấp giọng gọi ta một tiếng:

 

“A Ương?”

 

Lúc này ta mới hoàn hồn, giọng khẽ run:

 

“Vì sao?”

 

Vì sao chứ? Ta có chỗ nào không tốt, mà lại bị chán ghét đến mức này?

 

Tạ Lâm An trầm mặc giây lát rồi đáp:

 

“Không phải ta ghét bỏ ngươi, chỉ là… ta không muốn một hôn sự do phụ mẫu sắp đặt.”

 

“A Ương, ngươi tự vấn lòng mình đi, ngươi thật sự thích ta sao? Chúng ta…”

 

Ta rũ mắt, lông mi khẽ run, nhẹ giọng ngắt lời hắn:

 

“Nếu ta nói… thích thì sao?”

 

Hắn thoáng ngẩn người, tựa hồ không ngờ rằng Tiết tiểu thư vốn luôn đoan trang dè dặt, lại có thể nói ra những lời này.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới hơi khó khăn mà tiếp tục:

 

“Thế nhưng A Ương, ta chỉ xem ngươi là muội muội… Ta… ta không thích ngươi.”

 

Ta khẽ cười, tiếng cười mang theo chút chua xót:

 

“Ta biết.”

 

Hắn không thích ta.

 

Kỳ thực, ta luôn biết.

 

Ta từng nghĩ rằng ngày dài tháng rộng, chân tâm của ta rồi sẽ đổi lấy chân tình của hắn.

 

Nhưng đáng tiếc, lòng người như sắt, dù có nung thế nào, cũng chẳng thể đổi thay.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page