Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Người nói muốn từ hôn là hắn, nhưng người quấn quýt không buông bây giờ vẫn là hắn, đương nhiên hắn chẳng dám mở miệng.

 

Nhưng nếu cứ thế mà buông tay, trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác, sao hắn có thể cam lòng?

 

“Ta và nàng lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, nàng đã thích ta suốt bảy năm trời. Còn ngươi, Bạc Nhung, ngươi quen nàng chẳng qua mới có hai năm.”

 

Bạc Nhung chẳng mấy bận tâm, chỉ cười nhạt:

 

“Người ta thường nói, thoáng gặp mà như cố tri, bạc đầu lại thành người xa lạ. Thích một người, đâu phải chỉ dựa vào thời gian mà định đoạt?”

 

Nói rồi, chàng lấy từ trong ngực ra một túi thơm.

 

Hương thơm không phải mùi hoa cỏ bình thường, mà mang theo một làn thuốc thoang thoảng.

 

Bạc Nhung có chút đắc ý mà cười nói: 

 

“Trạng nguyên lang cũng từng dạo phố, vậy ngươi đã từng đón được túi thơm của nàng chưa?”

 

Tạ Lâm An sững sờ.

 

Hắn nghe ra ý tứ trong câu hỏi của Bạc Nhung. Điều y muốn hỏi là hắn có từng “đón được” hay không.

 

Nhưng hắn lại rõ ràng hơn bất cứ ai, nào có chuyện đón hay không đón?

 

Bởi lẽ, ngày hôm ấy… nàng ấy chưa từng ném túi thơm về phía hắn.

 

Bạc Nhung vẫn thản nhiên khoe khoang:

 

“Ngươi ngay cả túi thơm của nàng cũng không dám công khai đón lấy, loại thích này, không cần cũng được.”

 

“Về phần nàng đã từng thích ngươi ư?”

 

Chàng bật cười: “Ha.”

 

“Nàng thích ngươi, là vì từ nhỏ đã quen thuộc, ngoài ngươi ra không có lựa chọn nào khác.”

 

“Nhưng nàng thích ta, là vì sau khi đã nhìn thấy muôn trùng trời rộng đất dài, vẫn cam tâm tình nguyện lựa chọn ta.”

 

“Giờ đây, trong lòng nàng, người mà nàng muốn cùng nắm tay đến bạc đầu chính là ta.”

 

“Mà ngươi, chẳng qua chỉ là một vị biểu huynh lớn lên cùng nàng thuở thiếu thời mà thôi.”

 

“Ngay cả thích nàng, ngươi cũng chưa từng để nàng biết.”

 

“Tạ Lâm An, vậy ngươi dựa vào đâu mà tranh với ta?”

 

33

 

Lần này, Bạc gia quân tiến kinh, đa phần đều được phong thưởng. 

 

Bạc Ký An lại càng vinh hiển, từ ngũ phẩm trực tiếp thăng lên tam phẩm. 

 

Thánh thượng còn đích thân triệu kiến, hỏi chàng có muốn ban thưởng điều gì. 

 

Chàng chẳng màng vàng bạc châu báu, chỉ thỉnh cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn.

 

Ngày thành thân, nửa thành Trường An đều kéo nhau đến xem náo nhiệt, rộn ràng đến mức vắng bóng người trên phố.

 

Đợi đến khi hoàn tất mọi nghi thức, trăng đã lên đến đỉnh trời. 

 

Cuối cùng trong hỉ phòng cũng chỉ còn lại hai chúng ta, ta đã mệt mỏi đến mức eo cũng chẳng muốn thẳng lên.

 

Bạc Nhung đứng phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp giúp ta, cảm giác thoải mái đến mức ta gần như muốn chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng khi đang lơ mơ, bỗng thấy trên người thoáng lạnh, ta giật mình mở mắt, chàng ấy đã cởi đến chỉ còn lại trung y.

 

Ta biết đây là một phần trong nghi lễ động phòng, nhưng lại không ngờ rằng quá trình lại khiến người ta thẹn thùng đến thế.

 

Chàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán ta, sau đó chậm rãi men theo xuống dưới.

 

Bị chàng lật qua lật lại mà giày vò, cả người ta mềm nhũn như không còn xương cốt, thế mà chàng vẫn chưa hề có ý dừng lại.

 

Ta vừa rên vừa cầu xin, đến mức giọng cũng trở nên khàn đặc, chàng mới chậm rãi thả lỏng một chút, thanh âm mang theo ý cười thấp trầm:

 

“Nàng gọi một tiếng “Ký An ca ca”, hôm nay liền dừng tại đây, thế nào?”

 

Ta mím môi, do dự mãi chẳng thể thốt ra lời. Hắn thấy vậy lại bắt đầu động tác.

 

Ta bị hắn dày vò đến mức chẳng thể trốn tránh, rốt cuộc đành gục trên giường, đứt quãng kêu lên:

 

“Ca ca… Ký An ca ca… cầu chàng… ta… thật sự không chịu nổi nữa…”

 

Cuối cùng, đến khi dừng lại, long phụng hỉ chúc cũng đã cháy hết. 

 

Ta mệt đến mức ngón tay cũng chẳng nhấc lên nổi, mà chàng lại vẫn chưa chịu buông tha.

 

Chàng ghé vào bên tai ta, hơi thở nóng rẫy, còn mang theo chút dư vị chưa thỏa…

 

“Ngày mai chúng ta có thể thử lại…”

 

Ta lập tức trợn tròn mắt, thử cái gì? Thử cái gì chứ?!

 

Lại còn ngày mai?! Không có ngày mai gì hết!

 

Ngày mai ta sẽ lập tức dọn sang thư phòng, thề chết cũng không ngủ chung với chàng ấy nữa!

 

Thế nhưng, khi ngày mai đến, ta còn chưa kịp bước xuống giường thì đã bị chàng đè lại, thêm một đêm giày vò không lối thoát.

 

Xuân tiêu khổ đoản.

 

Nhưng may mắn thay, chúng ta còn rất nhiều ngày mai để cùng nhau trải qua.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page