Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Hắn xách túi bánh trong tay, giọng thấp thoáng khẽ “Ừm.”

 

Ta thoáng liếc nhìn gói giấy dầu trong tay hắn, mùi hương thoang thoảng dường như chính là quế hoa cao.

 

Kỳ lạ, ta nhớ rõ trước kia hắn vốn không thích mùi hoa quế cơ mà?

 

Nhưng chuyện này vốn không phải điều ta cần bận tâm, nên ta dời mắt khỏi túi bánh, ngẩng lên nhìn hắn, thản nhiên nói:

 

“Phải rồi, suýt nữa quên mất, có chuyện hôm qua ta chưa kịp nhắc với ngươi.”

 

“Văn thư định hôn của chúng ta hình như vẫn còn ở quý phủ, không biết khi nào ta có thể đến lấy?”

 

Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt thoáng chốc phiếm đỏ:

 

“Nhất định phải lấy đi sao?”

 

Ta thở dài, bất đắc dĩ đáp:

 

“Thực ra ta cũng thấy không cần thiết lắm, nhưng chàng ấy cứ mãi không yên lòng.”

 

Ánh mắt Tạ Lâm An càng trở nên kỳ lạ, trong đó dường như có chút đáng thương, lại như có chút ấm ức.

 

Ta chợt nhận ra điểm bất ổn, vội vàng giải thích:

 

“Không phải chàng ấy nghi ngờ nhân phẩm của ngươi đâu, chỉ là… chỉ là có chút trẻ con, hay ghen tuông thôi. Dù sao chúng ta cũng đã lui hôn, vẫn nên lấy lại hôn thư.”

 

Hắn lặng người nhìn ta hồi lâu, rồi cúi đầu, tránh đi ánh mắt ta.

 

“Ta không rõ lắm, có lẽ… ở chỗ mẫu thân.”

 

Hắn vốn chẳng hề mong muốn mối hôn sự này, không nhớ hôn thư ở đâu cũng là lẽ thường.

 

Ta khẽ gật đầu:

 

“Được, vậy hôm khác ta sẽ đến tìm thúc mẫu lấy lại.”

 

Nói xong, ta liền chuyên tâm xếp hàng. 

 

Hàng người trước quầy bánh vẫn còn dài dằng dặc, chẳng biết đến lượt ta thì quế hoa cao có còn hay không.

 

Giữa lúc ta đang suy nghĩ, Tạ Lâm An bất chợt đưa gói bánh trong tay cho ta:

 

“Đừng xếp hàng nữa, cái này cho nàng.”

 

Ta sửng sốt:

 

“Như vậy không hay lắm đâu?”

 

Hắn có thể mua được vào giờ này, chắc hẳn đã đến xếp hàng từ sáng sớm. 

 

Nghĩ đến đây, ta càng tin rằng hắn cũng thích món này lắm, làm sao ta có thể đoạt đi thứ hắn yêu thích được?

 

“Vậy ngươi ăn gì?”

 

Hắn thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ giọng đáp:

 

“Ta… không cần.”

 

31

 

Ta về đến nhà, thì Bạc Ký An đã ngồi trong hoa sảnh cùng phụ mẫu được một khắc đồng hồ.

 

Chàng nhìn ta đầy u oán, chậm rãi cất lời: 

 

“Sao sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu?”

 

Ta thuận miệng đáp: 

 

“Sáng sớm ta ra ngoài dạo một vòng giải sầu, tiện thể mua ít bánh ngọt.”

 

Nói rồi, ta đặt khay bánh quế hoa xuống bàn, thản nhiên tiếp lời: 

 

“Vừa rồi tình cờ gặp Tạ biểu huynh, huynh ấy nói hôn thư hiện vẫn ở chỗ thúc mẫu nhà họ Tạ, để hôm khác ta đến Tạ phủ lấy về.”

 

Mẫu thân nghe vậy thoáng ngẩn người, rồi nhíu mày nói: 

 

“Hôm ấy Tạ gia tới bái phỏng, ta đã hỏi qua chuyện hôn thư, nhưng thẩm mẫu ngươi bảo rằng hôn thư trước nay vẫn do Lâm An tự mình giữ, chưa từng giao cho ai cả.”

 

Ta cũng sững lại trong chốc lát, rồi lập tức hiểu ra: 

 

“Hắn vốn chẳng để tâm đến hôn sự này, chỉ e ngay cả chính hắn cũng không nhớ đã để hôn thư ở nơi nào.”

 

Nói rồi, ta có chút khó xử mà nhìn về phía Bạc Nhung. 

 

Chàng ấy lại chỉ khẽ cười, nụ cười mang theo ý vị khó lường, rồi dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi vương trên trán ta:

 

“Chuyện này nàng không cần bận tâm, ta sẽ đích thân nói rõ với hắn.”

 

32

 

Tạ Lâm An vốn cho rằng Tiết Ương sớm muộn gì cũng sẽ tự mình đến Tạ phủ đòi lại hôn thư, chẳng ngờ đợi mãi, người đến lại là Bạc Nhung.

 

“Hai chữ hôn thư mà thôi, chẳng lẽ Tạ đại học sĩ lại tiếc rẻ ư?”

 

Tạ Lâm An cũng không chịu yếu thế, lập tức phản bác: 

 

“Hai chữ hôn thư mà thôi, vậy sao Bạc tiểu tướng quân lại cố chấp muốn lấy đi?”

 

Bạc Nhung nhàn nhạt cười: 

 

“Không bỏ đi cái cũ, sao lập được cái mới? Nếu không giải quyết xong chuyện này, ta nào có thể yên tâm đến cửa cầu thân?”

 

“Vị hôn thê? Chẳng qua chỉ là chuyện do ngươi tự mình ảo tưởng mà thôi. Lời này, ngươi dám đứng trước mặt nàng nói ra chăng?”

 

Tạ Lâm An lặng thinh, bởi lẽ hắn thực sự không dám.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page