Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Tạ gia tổ chức lễ cập kê cho nàng, Tiết phụ và Tiết mẫu nơi Lĩnh Nam cũng sai người gửi đến một cái tiểu tự (tên chữ) dành riêng cho nàng, kèm theo một vò Nữ nhi hồng.

 

Từ đó, những lời bóng gió ám chỉ cũng bắt đầu xuất hiện, nàng đã trưởng thành, bọn họ… có thể thành thân rồi.

 

Không rõ có phải do những lời ám thị đó hay không, hắn bắt đầu thường xuyên mơ thấy nàng.

 

Trong mộng, xuân sắc dập dờn, cảnh tượng khó mà diễn tả bằng lời.

 

Để rồi mỗi khi nhìn thấy bóng dáng nàng ban ngày, nghe giọng nàng nói cười, vô tình chạm khẽ vào đầu ngón tay nàng, trong lòng hắn lại dâng lên một loại xúc động kỳ lạ.

 

Họng hắn khô khốc, khát đến mức… muốn cắn nàng một ngụm.

 

Hắn bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

 

Một thiếu niên chưa nếm trải chuyện đời, đối diện với những cảm xúc mới mẻ, xấu hổ này, chỉ có thể vô thức trốn tránh.

 

Thế là hắn càng cố tình giữ khoảng cách, tránh né nàng.

 

Rồi đến ngày hắn được thánh thượng ngự điểm làm Trạng nguyên, cuối cùng hắn cũng có đủ bản lĩnh để chống lại phụ thân.

 

Hắn từ hôn.

 

Hắn không muốn tiếp tục bị phụ thân thao túng nữa.

 

Nhưng… hắn chưa từng nghĩ đến chuyện để Tiết Ương rời đi.

 

Hai năm nàng vắng bóng, lúc say rượu chẳng còn ai dâng lên canh giải rượu, đêm khuya đọc sách chẳng còn ai lặng lẽ chuẩn bị điểm tâm, lúc bệnh tật cũng không còn ai sắc thuốc tỉ mỉ chu đáo.

 

Nàng đã sớm len lỏi vào cuộc sống của hắn, không chừa một khe hở nào. 

 

Để rồi khi mất đi, hắn mới nhận ra thế giới bỗng trở nên vô vị, trống rỗng.

 

Cuối cùng hắn cũng thừa nhận, hắn thích nàng.

 

Nàng mất bảy năm để khiến hắn động tâm.

 

Nhưng hắn lại phải mất hai năm để nhận ra tình cảm của mình.

 

Đáng tiếc, có lẽ đã quá muộn rồi.

 

Bởi trong tiệc tẩy trần đêm ấy, hắn nhìn thấy Bạc Nhung.

 

Và trên đai lưng của thiếu niên tướng quân ấy, có treo một khối Nguyên Dương bội ngọc, quen thuộc đến mức khiến hắn kinh hoảng.

 

Hắn ôm chút may mắn cuối cùng, bước tới dò hỏi, Bạc Nhung khẽ nhướn mày, nhìn hắn chằm chằm:

 

“Ngươi chính là Tạ Lâm An à?”

 

Hai nam nhân đối mắt trong chốc lát, không nói một lời.

 

Thế nhưng từ ánh mắt đối phương, cả hai đều đã tìm được đáp án mình muốn.

 

Sau đó, địch ý bùng lên, không còn chút che giấu.

 

Bữa tiệc tẩy trần đêm qua, thực ra những người khác đều uống không nhiều, chỉ có hắn và Bạc Ký An là cố tình so tửu lượng.

 

Tửu lượng của Bạc Ký An vốn dĩ tốt hơn hắn, lúc hắn vịn vào cây trong sân mà nôn thốc nôn tháo, Bạc Ký An vẫn chỉ hơi đỏ mặt một chút.

 

Vậy mà khi Tiết Ương vừa bước đến, người khi nãy còn lớn giọng khoác lác rằng có thể uống gục thêm ba Tạ Lâm An, giờ lại mềm oặt nằm úp trên bàn, ôm lấy cánh tay nàng, vừa rên rỉ vừa nhất quyết không buông.

 

Một ngụm huyết nghẹn cứng nơi lồng ngực Tạ Lâm An, nhưng trớ trêu thay, Tiết Ương lại cứ tin sái cổ. 

 

Nàng hoàn toàn không nghi ngờ màn diễn vụng về kia, ngược lại còn đau lòng đến mức luống cuống tay chân.

 

Nàng đi sắc canh giải rượu, bát canh giải rượu ngày trước chỉ dành riêng cho hắn, giờ lại được đưa vào tay kẻ khác.

 

Nguyên Dương bội ngọc từng thuộc về hắn, giờ treo lủng lẳng trên đai lưng người khác.

 

Cô nương từng chăm lo cho hắn từng chút một, giờ trong mắt trong lòng lại chỉ còn duy nhất một người khác.

 

Bao nhiêu lần trong những giấc mộng của hắn, bóng dáng nàng xuất hiện, nhưng đến khi tỉnh lại, tất cả chỉ còn lại sự hoảng hốt vô tận.

 

Hắn sợ cái cảm giác ấy, vô cùng sợ hãi.

 

Nhưng lần này, hắn lại mong đây cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng mà khi tỉnh dậy, nàng vẫn chỉ đang vân du bốn phương, chưa từng thích ai khác.

 

Tiết Ương, cầu xin nàng, đừng tàn nhẫn như vậy.

 

 

Gần đây, số lần ta vô tình gặp Tạ Lâm An có hơi nhiều.

 

Mới hôm qua vừa gặp hắn tại tiệc tẩy trần, hôm nay chỉ là đến Như Ý Trai mua chút quế hoa cao mà cũng có thể đụng mặt.

 

Ta lịch sự chào hỏi:

 

“Trùng hợp thật, Tạ đại nhân cũng đến mua bánh Như Ý Trai sao?”

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page