Chương 1:
31/03/2025
Chương 2:
31/03/2025
Chương 3:
31/03/2025
Chương 4:
31/03/2025
Chương 5:
31/03/2025
Chương 6:
31/03/2025
Chương 7:
31/03/2025
Chương 8:
31/03/2025
Chương 9:
31/03/2025
Chương 10:
02/04/2025
Chương 11:
02/04/2025
Chương 12:
02/04/2025
Chương 13:
02/04/2025
Chương 14:
02/04/2025
Chương 15:
02/04/2025
Chương 16:
02/04/2025
Chương 17:
02/04/2025
“Trần phó tướng, cánh tay của ngươi lành hẳn rồi phải không? Không còn đau nữa nên mới dám uống rượu à?”
“Từ hiệu úy, mũi tên lần trước có vẻ chưa cắm đủ sâu nhỉ? Ngươi muốn vết thương thối rữa luôn phải không?”
“Còn ngươi nữa, Bạch Phất! Vết rách trên lưng đã liền da rồi sao mà dám đụng đến rượu?”
Một tiếng quát giận dữ của ta vang lên, hơn nửa số người trong Bạc gia quân đồng loạt xấu hổ đặt chén rượu xuống.
Nhưng lửa giận trong lòng ta vẫn chưa nguôi, bèn trừng mắt nhìn sang đám văn quan đang có mặt:
“Còn các ngươi nữa! Tiệc tẩy trần thì cứ tẩy trần, uống rượu làm gì?”
“Các ngươi không biết bọn họ đều mang thương tích, không thể uống nhiều sao? Có từng nghĩ đến cảm nhận của quân y ta đây chưa?!”
Dưới cơn thịnh nộ của ta, những kẻ khác nhanh chóng tản đi như chim muông gặp nạn, chỉ còn lại ta và một Bạc Nhung đã say khướt.
Chàng ấy uống không ít, lúc này đã ngà ngà say, chỉ biết ôm lấy tay ta mà cười ngây ngô, đánh không đánh lại, mắng cũng nghe không hiểu.
Ta bó tay hết cách, đành đi mượn bếp của Phong Hoa Lâu, tự tay sắc một bát canh giải rượu cho chàng tỉnh lại.
Không ngờ khi ta bưng canh trở lại, Tạ Lâm An vẫn còn ở trong viện.
Sau khi nôn xong, hắn có vẻ đã tỉnh táo hơn, nhưng có lẽ vẫn chưa dễ chịu gì, bởi ánh mắt hắn cứ dán chặt vào bát canh giải rượu trong tay ta.
Bí phương giải rượu của Tiết gia, ai uống cũng khen hay.
Thấy thế, ta lập tức rộng lượng nhắc nhở:
“Trong bếp vẫn còn dư đấy, biểu huynh muốn uống thì tự vào mà múc một bát.”
Hắn hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp cất lời, thì từ trong phòng đã vọng ra tiếng rên ỉ ôi của Bạc Nhung.
“Ưm… Tiết Ương…”
Ta vội vàng đáp lại, nhanh chóng bước vào trong, không hề thấy sắc mặt Tạ Lâm An phía sau lưng ngày càng trắng bệch.
29
Khi Trúc Nghiệp nhận lệnh đến đón Tạ Lâm An hồi phủ, yến tiệc náo nhiệt đã sớm tàn, chỉ còn công tử nhà mình lặng lẽ ngồi trên bậc thềm, ngước mắt nhìn trăng.
Dưới ánh trắng, quan phục hồng bào nổi bật mà lạnh lẽo, mang theo một vẻ cô tịch thê lương khó nói thành lời.
Vị Tạ đại học sĩ từng dương danh chốn quan trường khi tuổi còn trẻ, lúc này lại như một đứa trẻ lạc lối:
“Trúc Nghiệp, ta gặp lại nàng rồi… nhưng dường như nàng đã không cần ta nữa.”
Từ lúc hay tin Tiết gia sắp trở về kinh, hắn đã mừng rỡ hồi lâu, sáng sớm đã chuẩn bị lễ vật chu đáo, định bụng đích thân tới cửa bồi tội, xin nối lại hôn ước.
Tiếc rằng ngay khi Tiết gia vừa đặt chân vào kinh thành, thánh thượng đã triệu hắn vào cung, giao phó trách nhiệm tiếp đãi quân Mân Sơn cho hắn và Lễ bộ.
Việc cầu thân đành phải gác lại.
Phải, hắn muốn cầu thân.
Thật ra, tình cảm hắn dành cho Tiết Ương đã bộc lộ từ lâu.
Từ khoảnh khắc nàng bước vào Tạ phủ, trở thành biểu muội của hắn, ánh mắt hắn liền không tự chủ mà dõi theo.
Một tiểu cô nương tuy phải nương nhờ cửa nhà người khác, vậy mà vẫn giữ được khí chất không kiêu không nịnh, trầm ổn đoan trang.
Sau này, để nàng có chỗ đứng vững vàng, hai người thành một đôi đã có hôn ước.
Về chuyện này, phụ thân chưa từng bàn bạc với hắn, mà chỉ thản nhiên ra quyết định:
“Năm đó, Tiết đại nhân từng cứu Tạ gia chúng ta. Nay chúng ta phải hoàn lại phần ân tình này.”
Phụ thân chưa từng học cách thương lượng với ai, ép hắn đọc sách là vậy, ép hắn thi cử là vậy, đến hôn sự cũng vẫn là vậy.
Hắn ghét kiểu độc đoán ấy, mà ngay cả mối hôn sự này cũng bị hắn chán ghét lây.
Rõ ràng mỗi lần nhìn thấy Tiết Ương, hắn đều vui vẻ, nhưng lại cố tình giữ bộ dạng lạnh nhạt, xa cách.
Tựa như, chỉ cần hắn dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân này, nghĩa là một lần nữa phải cúi đầu trước phụ thân vậy.
Cứ thế bình bình thản thản trôi qua vài năm, đến khi Tiết Ương đến tuổi cập kê.
You cannot copy content of this page
Bình luận