Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Khoảnh khắc môi ta chạm vào, vạn vật xung quanh dường như đều lặng thinh.

 

Còn ta, nhìn chàng đứng ngây ra như phỗng, tận mắt thấy vành tai chàng từ từ đỏ bừng lên, liền chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm túc mà ôn hòa:

 

“Bạc Ký An, ta sẽ chờ chàng ở Trường An.”

 

25

 

Chúng ta vừa mới hồi kinh chưa đầy một ngày, phủ cũ còn chưa kịp thu xếp ổn thỏa thì đã nhận được cả rổ thiệp mời. 

 

Trong đó có bằng hữu cũ của phụ thân, cũng có tỷ muội thân thiết của mẫu thân.

 

Phụ thân nhất loạt từ chối, chỉ nhận thiệp từ Tạ gia:

 

“Dù sao đi nữa, năm đó họ từng mạo hiểm cưu mang con vào phủ khi thánh thượng đang thịnh nộ, ân tình này chúng ta phải ghi nhớ.”

 

Mẫu thân cũng gật đầu đồng tình:

 

“Dù con và Lâm An không có duyên phận, nhưng Tạ gia cũng đã nuôi dưỡng con suốt bảy năm, chúng ta nên đến cửa bày tỏ lòng cảm tạ.”

 

Tiếc là, còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật để đến nhà họ, thì Tạ đại nhân đã đích thân đưa cả nhà đến phủ thăm hỏi.

 

Phụ thân định mở lời cảm tạ, lại bị thúc phụ của Tạ gia ngăn lại:

 

“Năm đó ta bị kẻ gian vu hãm, nếu không nhờ Tiết huynh dám đứng ra vì chính nghĩa, chỉ e khó có ngày hôm nay.”

 

“Chút chuyện nhỏ đó chỉ là báo đáp ân tình, đâu dám nhận một lời “tạ ơn”?”

 

Phụ thân lắc đầu:

 

“Năm xưa ta giữ chức Ngự sử giám sát, can gián là bổn phận, không tính là ân tình.”

 

Lúc các trưởng bối ở trên hàn huyên, Tạ Như An kéo tay ta, nhẹ giọng giải thích:

 

“A Ương tỷ, gần đây ca ca có công vụ khẩn cấp, thật sự không thể rời đi được. Sau này nhất định sẽ đích thân tới bái phỏng tỷ.”

 

Hắn không muốn gặp ta, cũng là điều dễ hiểu. 

 

Công vụ bận rộn là một lý do rất thích hợp, ta đương nhiên cũng chẳng hề bận lòng:

 

“Không sao đâu, hiện tại huynh ấy có nhiều việc, không cần phải cố ý đến.”

 

Tạ Như An phất tay, khẽ nghiêng người về phía ta, nhỏ giọng nói:

 

“Ta không phải đang nói xã giao với tỷ đâu. Huynh ấy thật sự không thể thoát thân được.”

 

“Nếu không phải thánh thượng đích thân chỉ định huynh ấy chủ trì chuyện này, chỉ e đã sớm mọc cánh bay đến đây rồi.”

 

Rồi nàng ghé sát vào tai ta, thì thầm thêm một câu:

 

“Nói cho tỷ hay, hai năm nay người hay nhắc đến tỷ nhất là ta và mẫu thân, nhưng ta nghĩ người nhớ tỷ nhất thật ra là ca ca.”

 

“Mỗi lần tỷ gửi thư về, người xem đầu tiên luôn là huynh ấy. Trúc Nghiệp còn nói, mỗi khi huynh ấy say, luôn miệng gọi tên tỷ nữa kìa.”

 

Nói rồi, nàng ngửa người ra sau, bộ dáng lão luyện thở dài một hơi:

 

“Haiz, nam nhân ấy à, mất đi rồi mới biết quý trọng.”

 

Ta bật cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng:

 

“Ít đọc mấy quyển thoại bản lại đi. Còn nhỏ mà cứ nghĩ mấy chuyện đâu đâu.”

 

Nàng ôm đầu, bất bình kháng nghị:

 

“Ta nói thật đấy! Huynh ấy nhất định là nhớ tỷ rồi, nếu không thì…”

 

Nàng bỗng dưng cao giọng, khiến các trưởng bối trên chủ vị đồng loạt ngoảnh lại nhìn.

 

Ta mắt nhanh tay lẹ, nhặt một miếng điểm tâm nhét vào miệng nàng, sau đó ngẩng đầu lên, cười khô hai tiếng:

 

“Như An có vẻ đói rồi, hay là… chúng ta cùng dùng bữa trước?”

 

Tạ phu nhân cùng Như An nhớ ta, điều này ta tin.

 

Còn về Tạ Lâm An, có lẽ hắn cũng nhớ ta đôi chút. 

 

Dù hắn không thích ta, nhưng sống chung một mái nhà suốt bảy năm, ít nhiều vẫn có chút tình cảm huynh muội.

 

Chỉ là, thứ tình cảm đó… không liên quan gì đến thích cả.

 

26

 

Hành quân vốn có lộ trình nhanh hơn chúng ta, ta mới hồi kinh chưa được năm ngày, thì binh mã Bạc gia đã đến Trường An.

 

Hôm ấy, Tạ Như An lại bao trọn một gian phòng trong trà lâu, kéo ta theo để xem náo nhiệt.

 

Bởi chuyến đi lần này là để bẩm tấu công vụ, chỉ mang theo nghìn binh mã, nhưng khi diễu hành trên phố Trường An, khí thế vẫn oai phong lẫm liệt.

 

Những anh hùng trấn thủ biên cương xưa nay luôn được người đời kính trọng, huống hồ lại là những tướng sĩ trẻ trung anh tuấn. 

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page