Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Sau khi Tạ Lâm An đỗ Trạng nguyên, việc đầu tiên hắn làm chính là từ hôn với ta.

 

Khi ấy, ta còn đang cầm trên tay bát canh giải rượu nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn người hồi lâu, lâu đến mức vành bát hằn lên tay ta một vết đỏ nhàn nhạt, lâu đến mức hắn chau mày, khẽ gọi ta:

 

“A Ương?”

 

Âm thanh ấy kéo ta về thực tại, ta chậm rãi đặt bát canh xuống bàn, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

 

“Được.”

 

Sau đó, ta rời kinh hai năm. 

 

Lần nữa gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi một tiếng: “Biểu huynh.” 

 

Rồi không để tâm đến hắn nữa, trực tiếp bước tới phía sau một thiếu niên tướng quân vừa từ chiến trường trở về.

 

Ta xách tai chàng lên, giọng lạnh nhạt đi ba phần:

 

“Bạc Ký An! Đã dặn chàng là vết thương chưa lành thì không được uống rượu, lại không nghe lời thầy thuốc có phải không!”

 

1

 

Tạ Lâm An là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều ta. 

 

Trong tiệc Quỳnh Lâm, hắn hăng hái hiên ngang, lúc cưỡi ngựa dạo phố thì túi thơm, khăn tay của các cô nương trong thành Trường An như mưa rào ào ào bay tới, chỉ mong lọt vào tay hắn.

 

Ta ngồi trong gian nhã các của trà lâu, nhìn hắn khoác triều phục đỏ thẫm, vẻ vang rực rỡ đi ngang qua, thu hút vô số ánh mắt ái mộ.

 

“Ca ca đến rồi!”

 

Tạ tiểu thư – Tạ Như An hớn hở kéo ta đến bên cửa sổ, rồi nhét vào tay ta một túi thơm, tinh nghịch chớp mắt nói:

 

“A Ương tỷ tỷ, tỷ cũng ném một cái đi!”

 

Ta nhìn người dưới khung cửa, người ấy đi qua mà chẳng hề nhìn ta lấy một lần. 

 

Siết chặt túi hương trong tay, cuối cùng ta chỉ lặng lẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

 

“Về phủ thôi, hôm nay biểu ca không tránh khỏi phải uống rượu, chúng ta đi nấu chút canh giải rượu vậy.”

 

2

 

Ta trở về Tạ phủ, chậm rãi nấu một nồi canh giải rượu.

 

Phải, hiện tại ta đang ở trong Tạ phủ. 

 

Nếu theo cách nói trong dân gian, có lẽ ta cũng xem như nửa tiểu tức phụ nuôi từ bé của nhà họ Tạ.

 

(Tiểu tức phụ: Cô vợ nhỏ)

 

Hôn ước giữa ta và Tạ Lâm An vốn chỉ là lời đùa của phụ mẫu thuở nhỏ, chẳng ai từng để tâm.

 

Nhưng năm ta tròn mười tuổi, phụ thân vì thẳng thắn dâng sớ can gián mà khiến thánh thượng không vui, bị giáng chức đến một huyện nhỏ nơi Lĩnh Nam xa xôi. 

 

Lĩnh Nam khí độc trùng lam, phụ mẫu không nỡ để ta tuổi còn nhỏ theo họ chịu khổ, bèn gửi gắm ta vào Tạ gia.

 

Tạ đại nhân và phụ thân vốn là đồng khoa, mẫu thân ta lại là tri kỷ của Tạ phu nhân thuở thiếu thời.

 

Ban đầu, ta lấy thân phận “biểu tiểu thư” mà ở lại Tạ phủ, nhưng xét cho cùng, họ Tạ và họ Tiết ta chẳng hề có quan hệ huyết thống. 

 

Để tránh thánh thượng trách tội, song thân hai nhà dứt khoát xác lập hôn sự này, truyền ra ngoài rằng hai nhà có ước định từ trước, chỉ đợi ta trưởng thành rồi thành thân.

 

Tạ gia vốn là bậc danh môn, trọng tín thủ nghĩa, cho ta ăn mặc không thiếu thứ gì, chỉ là… đã làm khổ Tạ Lâm An.

 

Cũng bởi thế, ta càng dốc lòng đối xử tốt với hắn, một thân hình nhỏ bé từ đó đã bắt đầu tập tành chiếu cố hắn, lo lắng từng bữa cơm giấc ngủ, chăm sóc không hề qua loa.

 

Mà bảy năm chớp mắt trôi qua.

 

Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân đối với ta càng thêm hài lòng, ngay cả Tạ Như An cũng sớm coi ta như thân tẩu tẩu ruột thịt.

 

Chỉ duy có Tạ Lâm An.

 

Rõ ràng khi còn nhỏ hắn vẫn thân cận với ta lắm, ấy vậy mà càng lớn hắn lại càng lạnh nhạt, dần dần xa cách hẳn.

 

Thái độ ấy của hắn thật ra khiến ta có chút buồn bã.

 

Nhưng ta vốn là người nghĩ thoáng.

 

Nhân sinh còn dài, ngày tháng chồng chất sẽ tự tỏ rõ lòng người.

 

Hà tất phải nóng vội nhất thời?

 

3

 

Canh giải rượu đã sắc hơn một canh giờ, vậy mà Tạ Lâm An vẫn chưa trở về.

 

Tạ phu nhân sai người chuẩn bị xe ngựa, bảo ta đi đón hắn. 

 

Ta hiểu bà là có ý muốn tạo cơ hội để chúng ta bồi dưỡng tình cảm, đương nhiên cũng không tiện từ chối.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page