Ta cười lạnh trong lòng – vệt hắc tuyến ấy rõ ràng là triệu chứng của việc tu luyện Thánh Nữ Tâm Kinh rồi tẩu hỏa nhập ma!
Nàng ta vừa nói, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã, vẻ mặt yếu ớt đáng thương vô ngần.
“Đừng khóc nữa!” Ta nghe mà phiền lòng, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Khóc mà giải được chuyện, thì cần chi ta – sư phụ ngươi – phải tồn tại?”
Sương Bạch bị ta quát khiến run lẩy bẩy, lập tức nín khóc.
“Sư phụ… người nhất định có cách mà…” Nàng ta rón rén nhích đầu gối quỳ tiến lại gần: “Xin người cứu lấy con, con không muốn chết…”
Ta nhìn nàng ta, trong lòng bật cười lạnh lẽo.
Sương Bạch nói đúng, ta quả thực có cách.
Thánh Nữ Tâm Kinh thuần tịnh vô song, một khi phá thân thì ắt tẩu hỏa nhập ma.
Mà thiên hạ này, chỉ có nội lực của Thánh Nữ Tâm Kinh phối hợp cùng linh dược bí chế của Thánh Nữ Cung ta, mới có thể bảo toàn tính mệnh.
Nếu kiếp trước Sương Bạch không sinh lòng sát ý với ta, có lẽ ta đã thật lòng cứu nàng ta.
Nhưng kiếp này, tuyệt đối không có khả năng!
“Ta có thể cứu ngươi.”
Ta chậm rãi mở miệng, Sương Bạch lập tức ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia hy vọng.
“Nhưng…” Ta cố tình ngưng lại: “Ngươi cần đáp ứng ta một điều kiện.”
Sương Bạch không chút do dự gật đầu: “Chỉ cần sư phụ chịu cứu con, điều kiện gì con cũng chấp nhận!”
“Tốt.” Khóe môi ta khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh: “Muốn giải trừ cấm kỵ trong người ngươi, tất phải…”
Ta cố ý kéo dài âm điệu, nhìn vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng của Sương Bạch, từng chữ từng lời thốt ra: “Phải dùng nội lực của Thánh Nữ Tâm Kinh, phối hợp với linh dược bí chế của Thánh Nữ Cung ta, mới có thể giữ được mạng sống.”
“Cho nên, ta muốn ngươi hứa với ta, tâm kinh này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, bao gồm cả phu quân ngươi.”
“Con… đã hiểu, sư phụ…” Ánh mắt Sương Bạch lấp loé, như thể đã hạ quyết tâm to lớn: “Ta tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba…”
Ta âm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không: “Đã vậy, ngươi lui về đi.”
“Ba ngày sau, ngươi một mình tới đây là được.” Ta dừng lại một chút, giọng nói thêm phần nghiêm trọng: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết chuyện này!”
Sắc mặt ta không biểu lộ cảm xúc, phất tay ra hiệu.
Đợi nàng ta rời khỏi, ta chầm chậm bước tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn khoảng trời xanh thẳm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Ba ngày sau, Sương Bạch đến đúng hẹn.
Ta dẫn nàng ta đến cấm địa sau núi của Thánh Nữ Cung. Nơi này quanh năm mây mù bao phủ, linh khí dồi dào, là chỗ tu luyện Thánh Nữ Tâm Kinh tốt nhất.
“Giải dược ở đây, ngươi hãy ngồi xếp bằng vận công trị thương đi.”
Ta ném bình sứ cho Sương Bạch, rồi xoay người bước sang bên, bắt đầu vận công hộ pháp cho nàng ta.
Sương Bạch vội vàng mở nắp bình, một mùi hương thanh mát phảng phất bay ra, nàng ta không chút nghi ngờ liền nuốt hết giải dược trong bình.
Chốc lát sau, vết hắc tuyến trên mặt quả nhiên đã nhạt đi đôi chút, nàng ta mừng rỡ như điên, lập tức cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ!”
Ta giả bộ như thể tâm lực cạn kiệt.
“Ngươi an tâm trị thương, tuyệt đối chớ vội vàng.”
Nói xong, ta lui sang một bên, vờ nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa canh giờ sau, ta mở mắt, giả bộ mệt mỏi hỏi: “Cảm thấy thế nào? Hắc tuyến có tiêu trừ chăng?”
Sương Bạch thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy.
Nàng ta đưa tay phải ra, lòng bàn tay trắng ngần như ngọc.
“Biến mất rồi, thật sự biến mất rồi.”
Thấy vậy, ta lảo đảo đứng dậy.
“Sư phụ, người không sao chứ!” Sương Bạch giả vờ vội vàng tới đỡ ta: “Trông sắc mặt người kém quá…”
Ta dửng dưng hất tay nàng ta ra – nha đầu này ra tay mang theo nội lực, rõ ràng là đang thăm dò!
“Ta không sao.” Ta nhắm mắt, khẽ ho mấy tiếng: “Chỉ là hao tổn tinh thần, nghỉ ngơi chút là ổn.”
Trong mắt Sương Bạch loé lên một tia thiếu kiên nhẫn, nhưng rất nhanh đã che giấu.
You cannot copy content of this page
Bình luận