“Sư phụ, vậy… hôn sự của đồ nhi…”
Sương Bạch ấp úng, rõ ràng là muốn ta – người làm sư phụ – thay nàng ta lo liệu việc hôn sự.
“Hôn sự? Hôn sự của ngươi dĩ nhiên là do chính ngươi làm chủ.”
Ta mỉm cười nhìn nàng ta, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.
“Chỉ là, nghĩ đến Ngọc Diện lang quân kia e cũng có không ít thù nhân, ngươi thật sự muốn tổ chức đại hôn lúc này?”
Sương Bạch khựng lại một chút, rồi không mấy để tâm nói: “Chuyện đó có gì khó? Chàng đã cưới con, thì chính là người của Thánh Nữ Cung, ai dám động đến chàng?”
Ta cười lạnh trong lòng.
“Đã như thế, vậy cứ theo ý con đi.” Ta phất tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống: “Lui xuống chuẩn bị đi, ba ngày sau thành thân.”
Sương Bạch hớn hở rời đi, để lại ta một mình ngồi trong đại điện trống trải.
“Sư phụ, người thật sự định để sư muội gả cho tên hái hoa tặc đó sao?”
Đại đệ tử của ta – Thanh Sương – từ sau bình phong bước ra, sắc mặt đầy lo lắng.
“Sao? Con cho rằng vi sư không nên đáp ứng à?”
Ta tự rót một chén trà, thong thả thưởng thức.
“Nhưng… tên hái hoa tặc đó, hắn…”
Thanh Sương muốn nói lại thôi, hiển nhiên là e ngại thân phận của ta mà không dám nói nhiều.
“Không sao cả.” Ta đặt chén trà xuống, nhìn nàng, nửa cười nửa không: “Trong lòng vi sư đã có tính toán, chỉ là hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần con đi làm.”
Sau khi Thanh Sương rời đi, ta ngồi lặng một mình nơi đại điện rất lâu.
Ở kiếp trước, sau khi Sương Bạch gả cho tên hái hoa tặc kia, chẳng bao lâu thì bạo thể mà chết.
Còn tên hái hoa tặc đó, cũng để lộ bản chất thật.
Gã vốn chẳng hề thật lòng với Sương Bạch, tiếp cận nàng ta chỉ là để mưu đồ thế lực của Thánh Nữ Cung.
Gã lợi dụng tình cảm của Sương Bạch dành cho mình, từ đó từng bước khống chế Thánh Nữ Cung, thậm chí cuối cùng còn giết ta, chiếm lấy ngôi vị!
Đời này, ta tuyệt đối sẽ không để tên đó đạt được ý nguyện!
Ba ngày sau, hôn lễ của Sương Bạch và tên hái hoa tặc kia được cử hành như dự định.
Ta ngồi trên thượng tọa, nhìn Sương Bạch trong hồng y, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
2.
Nến đỏ lay động, phản chiếu những gương mặt giả dối tràn đầy nụ cười khách sáo trong đại điện.
“Chúc mừng Cung chủ, chúc mừng Cung chủ, Thánh nữ và Ngọc Diện lang quân quả thực là trời sinh một cặp!”
Một vị trưởng lão cười đến nhăn hết cả mặt, nịnh bợ tiến lên chúc mừng ta.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Đồng hỷ, đồng hỷ.”
“Chẳng phải vậy sao, Ngọc Diện lang quân phong tư tuấn tú, võ nghệ cao cường, đứng cạnh Thánh nữ thật đúng là đôi lứa xứng đôi!” Một vị trưởng lão khác cũng hùa theo.
Ta liếc nhìn nam nhân đang đứng cạnh Sương Bạch, thân khoác bạch y, dung mạo như ngọc, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa.
Đáng tiếc thay, ngoài thì vàng ngọc, trong lại mục nát, dưới lớp da này lại ẩn giấu một tâm địa như rắn rết!
“Giờ lành đã tới, bái đường——”
Theo tiếng hô cao vút của người chủ lễ, Sương Bạch cùng nam nhân ấy sóng vai đứng trước hôn đường.
Ta khẽ rủ mi che đi hàn ý nơi đáy mắt.
Ánh nến đỏ soi lên gương mặt Sương Bạch, khiến nàng ta càng thêm xinh đẹp kiều diễm.
Nàng ta e lệ ngượng ngùng nhìn sang nam nhân bên cạnh, nơi khóe mắt đuôi mày đều là tình ý khó che giấu.
Hừ, thật là ngây thơ và ngu muội.
“Lễ thành——”
Chủ lễ cao giọng tuyên bố, nụ cười trên mặt Sương Bạch càng rực rỡ.
Lúc này, ta chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chúng nhân, khóe môi cong lên một nụ cười hàm ý khó dò.
“Các vị, hôm nay còn một chuyện hỉ sự khác muốn tuyên bố.”
“Cung chủ còn điều gì sao?” Một vị trưởng lão nịnh nọt hỏi.
“Ta đã quyết định, sẽ truyền ngôi Cung chủ Thánh Nữ Cung cho đại đệ tử của ta – Thanh Sương!”
Lời này vừa dứt, trong điện lập tức lặng ngắt như tờ.
You cannot copy content of this page
Bình luận