Mỗi Ngày Bạo Quân Đều Ngang Nhiên Đi Qua Trước Cửa Nhà Ta

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Chủ tớ bao năm, ta hiểu rõ tâm tư của nàng. 

 

Những tình cảm lặng lẽ giữa Hà Giang và Nhẫn Đông đã hiện hữu từ lâu, chỉ là chưa bao giờ nói ra.

 

“Việc này, thần tin rằng bệ hạ sẽ tự có phán quyết công bằng.”

 

Lời của Hà Giang ta có thể tin, nhưng với Nhẫn Đông đã ch3t’ oan, thì sự “phán xét công bằng” của thiên tử e rằng là thứ xa vời nhất.

 

Cái gọi là “phán quyết” từ Tiêu Viêm Thâm, ta chẳng dám tin.

 

Đêm đó, dưới ánh nến chập chờn, ta nhìn A Hoán với ánh mắt quyết tâm.

 

“Chuyện này, chúng ta phải tự điều tra.”

 

A Hoán ngước lên đầy kinh ngạc: 

 

“Nhưng hiện tại chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả.”

 

Ta đã có kế hoạch, bắt đầu từ bùn đất trên giày của Nhẫn Đông.

 

Nhẫn Đông vốn luôn giữ mình sạch sẽ, ngay cả khi đến gần hồ, nàng cũng sẽ nhanh chóng làm sạch bùn đất trên giày.

 

Khi ta nghĩ rằng mình chỉ có thể dựa vào manh mối này để điều tra, thì con mèo nhỏ Nhẫn Đông nuôi, A Hoàng, bỗng trở lại Vân Tiêu Cung.

 

Miệng nó ngậm một con mèo con chưa tròn tháng nhưng đã ngừng thở.

 

Cổ của mèo con có hai vết cắn sâu, ẩn dưới lớp lông.

 

Vết thương rất dễ nhận diện, rõ ràng là do bị cắn.

 

Trí óc ta quay cuồng, không tránh khỏi nảy ra một suy nghĩ táo bạo: Nhẫn Đông có lẽ không phải vô tình ngã vào hồ thú.

 

Sáng hôm sau, trong ánh sáng yếu ớt của bình minh, ta lặng lẽ đến bờ hồ phía sau bức tường cung.

 

Nơi này trước đây có một đống đá phế thải, Nhẫn Đông đã lót cỏ khô giữa các khe đá.

 

A Hoàng vốn rất thận trọng, nên đã chọn một nơi kín đáo để sinh con.

 

Ta cẩn thận bước qua những tảng đá phủ đầy rêu xanh, bước tới nơi nàng hay để thức ăn cho mèo.

 

Nhưng những chú mèo con ẩn nấp tại đây đã biến mất không dấu vết.

 

Cỏ khô trong ổ cũng bị dọn sạch, không còn lại gì.

 

Rõ ràng có kẻ đã đến trước, xóa bỏ mọi dấu vết.

 

Ta đang phân vân không biết nên làm gì, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ phía sau.

 

Không biết từ lúc nào, Tiêu Viêm Thâm đã đến, đứng yên trong màn sương sớm.

 

Hắn không quát mắng, cũng không gọi người.

 

Nhưng ta đứng giữa những tảng đá, tim đập thình thịch, mất thăng bằng và ngã thẳng xuống hồ.

 

 

Trong chớp mắt, bộ y phục ướt đẫm của ta trở nên nặng trĩu, kéo cơ thể ta chìm dần xuống.

 

Ta quên mất mình đang ở đâu, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác mất trọng lực và nỗi sợ ngạt thở.

 

Hình như đã từng có lần nào đó như thế này…

 

 

Ta mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong Vân Tiêu Cung.

 

A Hoán thấy ta tỉnh lại, lập tức òa khóc.

 

“Hu hu…” 

 

A Hoán nức nở, nắm chặt tay ta bên mép giường, vuốt nhẹ trán ta:

 

“Lần này may nhờ có bệ hạ, nếu không A Hoán đã không còn được gặp lại tiểu nương tử nữa rồi.”

 

Ta cố gắng ngồi dậy, A Hoán vội vàng lấy gối kê lưng cho ta.

 

Ngoài cửa sổ là màn đêm, ánh nến trong phòng chập chờn.

 

“Ta đã ngủ một ngày rồi sao?” 

 

Giọng ta khàn khàn, khẽ hỏi.

 

“Tiểu nương tử đã ngủ ba ngày rồi.” 

 

A Hoán mang đến một tách trà nóng:

 

“Ngài không nhớ sao?”

 

Thực sự, ta không nhớ gì cả.

 

Nhưng lại nhớ tất cả.

 

Sau khi mẹ ta qua đời, ta bị mẹ kế đuổi đến một biệt viện bên cạnh vườn Bách Thú ở ngoại ô kinh thành.

 

Lúc đó, đúng vào dịp sứ giả ngoại quốc vào kinh triều cống, tiên đế mở yến tiệc lớn trong vườn để chiêu đãi khách.

 

Hoàng tử từ mười tuổi trở lên đều theo lễ mà có mặt.

 

Tiêu Viêm Thâm là trưởng tử, tất nhiên cũng có trong số đó.

 

Hôm ấy, ta mặc chiếc váy lụa mới, một mình chạy ra hồ sen để hái đài sen.

 

Nhưng ta lại gặp phải vài tên thiếu niên nhà giàu hư hỏng, họ buông lời trêu chọc ta còn ngây thơ, chưa hiểu chuyện.

 

Trong lúc nguy hiểm, Tiêu Viêm Thâm lặng lẽ xuất hiện bên bờ hồ, ngăn cản đám công tử con nhà quý tộc đó.

 

Có một tên lớn tuổi hơn, không chịu khuất phục trước sự khống chế của một hoàng tử bị ghẻ lạnh.

 

Trong cơn tức giận, hắn đã đẩy ta, thân hình gầy yếu của ta rơi xuống hồ sen.

 

Khi cận kề cái ch3t’, chính Tiêu Viêm Thâm đã cứu ta lên bờ.

 

Trong cơn mê man, ta nhớ ánh mắt của hắn, lạnh lẽo và thờ ơ.

 

Như thể mọi chuyện xảy ra là lỗi của ta.

 

Tối hôm đó, ta đột nhiên sốt cao.

 

Mê man nằm trên giường gần một tháng, sau khi khỏi bệnh, ta không còn nhớ gì nữa.

 

Khi đó, mẫu phi của hắn vừa mới qua đời chưa đầy ba năm.

 

Có lẽ, ngay từ lần gặp đầu tiên, trong mắt hắn, ta đã bị đóng dấu là “họa thủy” (tai họa).

 

 

Sau này, ta cũng từng băn khoăn vì đã quên mất sự kiện đó.

 

Nhưng giờ đây, khi nhớ lại, ta mới hiểu, có những chuyện quên đi vẫn tốt hơn.

 

Cái ch3t’ của Nhẫn Đông hiện hữu trước mắt, khiến ta không thể chấp nhận việc một cô gái đã theo ta bao năm, thân như tỷ muội, lại ch3t’ một cách mờ ám như vậy.

 

Nghĩ xong, ta lật mình bước xuống giường.

 

A Hoán quỳ đã quá lâu, cố gắng đứng lên để ngăn cản ta, nhưng lại chậm một bước.

 

Ta khoác vội áo choàng, sải bước ra ngoài, nhưng ngay lập tức đâm sầm vào “một bức tường” đang tiến tới.

 

“Ngươi định đi đâu?”

 

Ta vừa tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê, gần như chưa ăn uống gì, cơ thể vốn đã suy yếu.

 

Chớp mắt, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, mất thăng bằng.

 

Tiêu Viêm Thâm kịp thời nhẹ nhàng đỡ lấy ta, rồi cau mày nhìn A Hoán.

 

A Hoán nhìn ta bằng ánh mắt cầu cứu, ta xua tay, ra hiệu cho nàng lui xuống.

 

“Chuyện của Nhẫn Đông, ngươi tạm thời đừng điều tra nữa.” 

 

Tiêu Viêm Thâm im lặng một lúc rồi nói:

 

“Hôm qua trẫm đã dọa A Hoán, nhưng không có kết quả. Nàng trông có vẻ ngây ngô, nhưng rất cứng miệng, chỉ khăng khăng nói rằng ngươi đi tìm mèo.”

 

“Bệ hạ cần gì phải làm khó nàng ấy, trong lòng ngài đã rõ tất cả rồi.” 

 

Ta đáp lại một cách điềm tĩnh, không né tránh.

 

Những lời này không dễ nghe, nhưng ta lười suy nghĩ mà buột miệng nói ra.

 

Cái ch3t’ của Nhẫn Đông đầy bí ẩn, ta muốn tìm ra sự thật nhưng luôn bị hắn ngăn cản.

 

Chắc hẳn trong mắt một người đã quá quen giết chóc như Tiêu Viêm Thâm, mạng sống của một nữ tỳ chẳng đáng là gì.

 

Tiêu Viêm Thâm dường như nhận ra cơn giận trong lòng ta, hắn đổi chủ đề, chỉ hỏi về tình trạng sức khỏe của ta.

 

Ta trả lời một cách lạnh lùng, hờ hững, không ngẩng đầu lên nhìn hắn.

 

“Chuyện của Nhẫn Đông, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích.” 

 

Tiêu Viêm Thâm thở dài, dường như bất lực:

 

“Nhiều chuyện vẫn chưa rõ ràng…”

 

“Bệ hạ cần gì phải giải thích nhiều với ta thế này?”

 

Ta quay sang nhìn hắn, giọng càng lạnh lùng hơn: 

 

“Nàng ấy chỉ là một cung nữ của lãnh cung, ch3t’ lặng lẽ có lẽ là phúc lớn nhất đời nàng, ít ra còn đỡ hơn bị người ta chém đầu giữa thanh thiên bạch nhật.”

 

Tiêu Viêm Thâm bị ta kích động, trên mặt hiện lên chút giận dữ không thể che giấu, nhưng rồi hắn lại thở dài.

 

“Trong mắt ngươi, trẫm là một bạo quân tàn nhẫn, không chút lòng trắc ẩn sao?” 

 

Tiêu Viêm Thâm nhìn chằm chằm vào mặt ta, chất vấn.

 

Không phải vậy sao?

 

Ta cười nhạt trong lòng, đã nói đến mức này rồi, chẳng còn lý do gì để cúi mình tiếp tục nhún nhường.

 

“Máu trên đại điện hôm đó, các thái giám đã phải cọ rửa suốt ba ngày ba đêm, ta vẫn không thể quên cảm giác khi máu của nàng ấy văng lên mặt.”

 

Ta không hề phóng đại một chút nào.

 

Mạng sống trong mắt hắn e rằng còn không đáng để bận tâm bằng lưỡi kiếm sắc nhọn trong tay hắn.

 

“Có vẻ ngươi hiểu lầm trẫm nhiều lắm.” 

 

Tiêu Viêm Thâm thở dài, giọng đầy u sầu.

 

“Hiểu lầm?” 

 

Ta không kìm được, liếc nhìn hắn đầy khinh miệt.

 

Trước khi ta có thể nói thêm, hắn đứng thẳng người, trầm giọng nói: 

 

“Ngày phá thành, những kẻ bị giết ngoài đại điện đều là gian thần của triều trước.”

 

“Nữ tử bên cạnh ngươi hôm đó, gia đình nàng nhờ vào việc cung cấp những đứa trẻ non nớt cho các quan lại trong kinh thành mà leo lên chức vụ Thị lang bộ Hộ. Cả nhà nàng tham lam, làm chuyện bất chính.”

 

Những lời này chứa đựng quá nhiều thông tin, khiến ta bàng hoàng, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

 

“Vậy còn Thư Tần? Nàng chẳng qua chỉ muốn dùng chút nhan sắc để đổi lấy cơ hội sống, sao ngài lại phải lấy mạng nàng?” 

 

Ta gần như quên cả lễ nghi mà buông lời trách móc.

 

“Ai?” 

 

Tiêu Viêm Thâm thoáng chốc không nhớ ra, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:

 

 “Trẫm đã bí mật đưa nàng về Định Châu, về nhà ngoại của nàng.”

 

Sự thật này từ miệng hắn khiến ta cảm thấy như đang ở trong một màn sương mờ ảo.

 

Tiêu Viêm Thâm tiếp tục: 

 

“Trẫm không muốn ai còn giữ suy nghĩ lệch lạc như Thư Tần, chỉ có thể giả vờ giết một để răn đe. Chuyện này ngươi cứ coi như không biết.”

 

Ta gật đầu, im lặng, không tranh cãi thêm.

 

“Chuyện của Nhẫn Đông, trẫm nói sẽ cho ngươi câu trả lời, nhất định sẽ làm.” 

 

Tiêu Viêm Thâm kéo lại chủ đề.

 

Ta vẫn im lặng, không gật đầu.

 

“Trẫm sắp lập hậu rồi.”

 

Tiêu Viêm Thâm ngừng một lúc, rồi nói tiếp: 

 

“Và nữa, sau này đừng để A Hoán nấu ăn nữa, kẻo có ngày sẽ ăn phải đồ hỏng. Ngày mai, trẫm sẽ sắp xếp một ma ma chuyên lo chuyện ăn uống cho các ngươi.”

 

 

Ba ngày sau khi Tiêu Viêm Thâm rời khỏi Vân Tiêu Cung, hoàng hậu tương lai đã đến kinh thành.

 

Hoàng đế nói là làm.

 

Dù bận rộn đến mấy, hắn vẫn thật sự sắp xếp cho ta một ma ma phụ trách nấu ăn và quét dọn.

 

Điều khiến ta và A Hoán ngạc nhiên nhất là, ma ma đó không phải ai khác, mà chính là người đã chăm sóc ta khi còn ở biệt viện của phụ thân.

 

Gặp lại ta, cảm xúc của ma ma dâng trào.

 

Sau khi phụ thân đưa ta vào phủ để giáo dưỡng, những người cũ đều bị chủ mẫu đuổi về trông coi gia trang.

 

Ta đã nghĩ rằng kiếp này sẽ không còn cơ hội gặp lại những người thân thuộc thuở thiếu thời.

 

Ma ma liên tục ca ngợi Tiêu Viêm Thâm.

 

Bà thường nói rằng nếu không có Tiêu Viêm Thâm, chắc chắn bà sẽ phải ch3t’ trong nghèo khổ.

 

Ta kể với bà về cái ch3t’ của Nhẫn Đông.

 

Bà một mực tin rằng một khi hoàng đế đã nói ra, nhất định sẽ làm được.

 

Giờ đây hắn đã là bậc cửu ngũ chí tôn, nhiều chuyện không còn tùy ý mà làm được nữa.

 

Còn nhiều điều ta chưa nhìn thấu, bị vây kín trong thâm cung.

 

Như chuyện lập hậu lần này.

 

Tân hoàng hậu là cô nhi của nhà Hàn hoàng hậu, vốn là con nhà họ Hạ ở Kim Lăng, từng giao hảo với gia đình Hàn hoàng hậu.

 

Nhà họ Hạ đã sa sút, vị cô nương này lại là nhánh bên, không được trọng dụng trong nhà, hoàn toàn không có nền tảng.

 

Chú bác, anh em họ cũng có kẻ phạm tội.

 

Các đại thần trong triều có không ít lời ra tiếng vào, nghi ngờ về xuất thân của tân hoàng hậu.

 

Tiêu Viêm Thâm chỉ nói đây là di nguyện của cố thái hậu, rồi không bận tâm đến bất kỳ lời can gián nào.

 

Tội nợ của cha anh, cuối cùng cũng khiến một nữ nhân phải gánh chịu.

 

Ta nhớ lại câu này, nhưng chỉ cười buồn, không nói ra.

 

Những lời thổ lộ từ lòng Tiêu Viêm Thâm hôm trước thực sự khiến ta ngỡ ngàng.

 

Nếu không có hắn, e rằng ta đã sớm bỏ mạng dưới hồ sen.

 

Giờ đây, để an ủi người mẹ đã khuất, hắn sẵn sàng cưới một nữ tử cô đơn, chưa từng gặp mặt.

 

Rõ ràng, hắn không phải là kẻ vô tâm.

 

 

Từ khi ma ma vào cung, ta và A Hoán nhàn nhã hơn nhiều.

 

Hầu hết các công việc ban đầu của hai chủ tớ chúng ta đều được bà gánh vác.

 

Khi rảnh rỗi, ta thường nhớ đến Nhẫn Đông.

 

Mỗi khi phiền lòng, ta lại đến bên hồ cho mèo ăn.

 

Hôm đó, sau bữa trưa, khi ta vừa đến, bỗng nghe thấy tiếng động sau gốc cây.

 

Một cô nương lạ lẫm ló nửa người ra từ sau gốc cây.

 

“Tỷ cũng đến xem mèo sao?” 

 

Nàng nhìn ta với vẻ ngượng ngùng.

 

Trang phục của nàng khá lịch sự, dung mạo khá, nhưng động tác lại lúng túng, như thể đang khoác lên mình bộ đồ không thuộc về mình.

 

Cô gái này, nhìn qua cũng biết không phải cung nữ bình thường.

 

Chẳng cần suy nghĩ nhiều, ta có thể đoán ngay ra.

 

Trước mắt ta chính là tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Mộc Tâm, tân hoàng hậu vừa nhập cung.

 

Ta giải thích thân phận và tên của mình, đồng thời hành lễ với nàng.

 

Lúc này, A Hoàng từ trên núi đá ven hồ nhảy xuống, đến bên chân ta, dụi vào tà váy của ta.

 

Nàng mỉm cười, ngồi xuống vuốt ve lưng mèo: 

 

“Ở Tân Châu ta cũng có một con mèo giống thế này.”

 

Qua vài câu chuyện, chúng ta khá hợp ý nhau.

 

Chúng ta trò chuyện đến tận hoàng hôn mới chia tay.

 

Những ngày tiếp theo, ta luôn gặp nàng bên bờ hồ.

 

Qua những lần tiếp xúc, ta nhận ra nàng lúc nào cũng mang một vẻ mặt u sầu.

 

Sau nhiều lần thử thăm dò, cuối cùng nàng cũng thổ lộ nỗi lòng.

 

Hạ Mộc Tâm nói rằng nàng không muốn làm hoàng hậu.

 

Nàng sợ Tiêu Viêm Thâm, cũng sợ vị công chúa hòa thân đang ở Vũ Tĩnh Hiên.

 

“Sau này ngươi sẽ là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.” 

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page