“Ngươi là cái thá gì, dám nhắc đến Hàn hoàng hậu trước mặt bệ hạ?”
Thị vệ cận thân của Tiêu Viêm Thâm tiến lên lớn tiếng quát mắng, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.
Ta ôm lòng quyết tử, tiếp tục nói:
“Bệ hạ đến đây vào sáng sớm, chắc hẳn đã hiểu rõ tình hình. Mảnh vườn trồng hành xuân trong Thừa Vân Đài này là do một mình thần thiếp trồng, chỉ vì cầu đường sống, nếu bệ hạ muốn trị tội, cũng xin trị tội mình thần thiếp.”
“Được.”
Tiêu Viêm Thâm trầm mặc hồi lâu, thản nhiên đáp.
“Nếu Vân Quý phi thích trồng trọt, thì chuyển đến Vân Tiêu Cung, ở đó ít người, đất rộng.”
3
Ngày thứ hai sau khi chuyển đến Vân Tiêu Cung, ta nghe được một tin dữ.
Ngoại trừ ta, tất cả phi tần của tiên đế đều được Tiêu Viêm Thâm ân xá, giáng làm dân thường.
Ai có nhà thì về nhà, ai không có nhà thì có thể dời đến Vô Bi Điện, hưởng tuổi già, cơm no áo ấm.
Ta nghe từ Nhẫn Đông rằng, việc giam giữ và ngược đãi phi tần không phải là ý của hoàng đế.
Triều đại mới có quá nhiều việc bận rộn, tiên đế lúc cuối đời đã không ngừng tuyển phi, thu nạp mỹ nhân khắp thiên hạ.
Hồ sơ trong cung vô cùng hỗn loạn, cung nhân vốn không coi đám phi tần còn sống sót này ra gì.
Nghe nói Tiêu Viêm Thâm không hề trừng phạt nặng, nghĩ lại nếu không phải vì Thư Tần, chuyện này cũng chẳng thể bại lộ.
Chưa đến nửa tháng sau khi chuyển đến Vân Tiêu Cung, Tiêu Viêm Thâm cho người khiêng vào cung của ta năm sáu chiếc rương lớn.
Ta mang theo hai tỳ nữ, sắc mặt nghiêm trọng, quỳ giữa sân, nhìn khung cảnh rầm rộ trước mắt.
Tiêu Viêm Thâm suy tính suốt nửa tháng, hẳn là đã nghĩ ra cho ta không ít cách ch3t’ không lãng phí chút nào.
Thiên hạ đều là đất của vua, khai khẩn đất đai trái phép, không phải là tội nhỏ.
Những chiếc rương trước mặt lần lượt được mở ra, bên trong chẳng phải thứ gì khác mà là các loại hạt giống lương thực và rau củ.
Việc trồng trọt này, ta làm là để giải quyết cái ăn, duy trì cuộc sống.
Nếu ngày nào không phải làm, thì có cơm ăn áo mặc, cả thiên hạ nhà nông còn ai lại phải cúi mặt xuống đất, ngày đêm vất vả chăm sóc ruộng vườn nữa.
Mưa nắng đều là ơn vua ban, vật gì được ban thưởng đương nhiên không thể từ chối.
Ta chỉ đành tạ ơn mà nhận lấy.
“Cung phi nương nương làm bánh nướng, hoàng đế cuốc đất bằng cuốc vàng.”
Nay nhìn lại câu nói đùa này, ngẫm ngược lại cũng thấy đúng.
Tiêu Viêm Thâm, xuất thân thiên gia, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng, một Quý phi tiền triều như ta bị giam trong lãnh cung, coi trồng trọt là sở thích sao?
Hắn nghĩ gì ta không rõ, nhưng nhìn tình thế hiện tại.
Việc trồng trọt này, tên đã lên cung thì không có đường quay đầu.
Từ đông năm ngoái vất vả đến bây giờ, rốt cuộc cũng kiếm cho các tỷ muội một tương lai bình an.
A Hoán và Nhẫn Đông vẫn kiên trì theo ta.
Thực ra chỉ cần không ch3t’ đói, sống thế nào cũng thoải mái hơn những ngày trước ở nhà.
Hai nàng thức khuya dậy sớm, chăm sóc mảnh vườn sau Vân Tiêu Cung, diện tích lớn gấp ba lần vườn cũ.
Không một lời oán thán.
Nhưng dần dần, ta nhận ra sự việc không đơn giản như ta nghĩ.
Không biết Tiêu Viêm Thâm ăn phải thứ gì lạ lùng.
Hôm nay gửi đến hai con mèo, ngày mai lại cho vào một lồng ngỗng.
Hoa hồng, mẫu đơn, tú cầu, cá chép, gia cầm, chó vàng, không đến một tháng, Vân Tiêu Cung vốn vắng vẻ bỗng khiến ta nhớ lại trang viên của cha ta ở vùng ngoại ô trước khi vào cung.
Mỗi sáng, tiếng gà chó đều vang lên.
Ba chủ tớ chúng ta cộng lại chỉ có sáu bàn tay, mà dù sao cũng chỉ là những kẻ yếu ớt không biết buộc nổi một con gà.
Khi ở nhà, cùng lắm là lúc nào túng thiếu, ta nhờ mẹ đỡ đần buôn lậu một ít thêu thùa, trang sức để đổi lấy chút tiền.
Ngay cả Nhẫn Đông, người nhanh nhẹn nhất, cũng mệt mỏi đến mức mỗi ngày đều không thể đứng thẳng lưng.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ.
Ta gọi A Hoán dậy, đem gậy gỗ chặn cửa cung lại, quyết tâm không để bất kỳ thứ gì được gửi đến nữa.
Quả nhiên chưa đến giữa trưa, cung nhân đem đồ đến đã đứng ngoài cửa cung gõ cửa.
A Hoán đặt chiếc vò sứ đang lau dở xuống, định đi mở cửa, nhưng bị ta quát lớn ngăn lại.
“Người đến chắc chắn là theo lệnh của hoàng thượng, chúng ta có thể cứ thế mà để họ đứng ngoài sao?”
Nhẫn Đông đứng thẳng, lau mồ hôi trên trán, lo lắng nhắc ta.
Ta giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ nhổ cỏ.
Quả nhiên, Tiêu Viêm Thâm không chịu được lâu.
Chiều tối, một đoàn người rầm rộ kéo đến trước cửa Vân Tiêu Cung.
Cảnh tượng này khiến A Hoán và Nhẫn Đông kinh hãi, không dám không mở cửa.
Tiêu Viêm Thâm ra lệnh cho mọi người lui ra, một mình bước vào Vân Tiêu Cung.
Khi hắn vào, ta đang đào hố trồng cây ngoài vườn sau, mấy luống cây con mà ta ươm từ nửa tháng trước đã trồng được hơn nửa thửa.
Khi đứng dậy, ta mới phát hiện từ xa có bóng người đứng.
“Lá gan của ngươi quả nhiên vẫn lớn như xưa.”
Tiêu Viêm Thâm đứng phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, như một con thú săn mồi đang chực chờ tấn công.
Ta nhìn xuống đất dưới chân hắn, nhíu mày.
“Bệ hạ, ngài có thể lùi lại hai bước không?”
Ta quỳ tại chỗ, hành lễ như thân phận một thứ dân.
“Tại sao?”
Tiêu Viêm Thâm nghiêm mặt, chân không hề nhúc nhích.
“Bệ hạ, ngài đang giẫm lên cây giống rồi.”
Ta đáp.
Tiêu Viêm Thâm không nói gì, cơ mặt khẽ giật.
Ta không thẹn với lòng, người bắt ta trồng trọt là hắn, nếu lứa này có chuyện gì, kẻ gặp họa không cần đoán cũng biết, chắc chắn là ta.
Nhưng lời của hắn lại khiến ta sinh nghi.
Cái “trước đây” trong lời Tiêu Viêm Thâm làm ta hoang mang.
Hắn mồ côi mẹ từ nhỏ, còn cha hắn, thà không có còn hơn.
Hôm đó, ở ngoài đại điện, bị hắn giẫm lên tay, ta phải cắn răng đến ch3t’ mới không kêu lên.
Thì ra trong mắt hắn, đó mới là gan to sao?
Một người như Tiêu Viêm Thâm, kẻ vua chúa máu lạnh, quen giết chóc trên chiến trường, quả nhiên không thể thấu hiểu tình cảm của người thường.
Những việc vô vọng, xưa nay ta đều không nghĩ nhiều.
Nghĩ nhiều rồi sẽ thấy những ngày trước mắt thật khó mà sống.
“Những cây con tốt như vậy, tại sao phải nhổ cả gốc lên, rồi trồng vào nơi khác?”
Tiêu Viêm Thâm lùi lại vài bước, chỉ vào giỏ cây giống.
“Bẩm bệ hạ, việc này gọi là ươm cây.”
Ta nhẹ giọng đáp.
Tiêu Viêm Thâm có vẻ không hài lòng với câu trả lời đơn giản của ta, chậm rãi bước đến trước mặt ta.
“Ngươi nói chuyện với trẫm, không thể ngẩng đầu lên sao?”
Tiêu Viêm Thâm nói, giọng điệu pha chút bất mãn.
Từng lời như mang theo băng giá.
Ngẩng đầu lên?
Kẻ cuối cùng dám ngẩng đầu nói chuyện với ngài, cỏ trên mộ hẳn đã cao đến ba thước.
Ta nuốt lời chế giễu xuống, vẫn giữ thái độ kính cẩn cúi đầu.
Tránh không đối diện với hắn.
Trồng trọt tuy vất vả, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc đầu lìa khỏi cổ.
“Không biết ngẩng đầu trả lời sao?”
Rõ ràng Tiêu Viêm Thâm không dễ bị qua mặt.
Ta do dự ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đúng lúc ta đang tiến thoái lưỡng nan.
Một thị vệ cận thân của Tiêu Viêm Thâm từ bên ngoài xin yết kiến, nhắc hắn về việc đã định trước hai ngày về việc thương nghị chỉnh đốn quân đội các nơi.
Ta nhìn theo thị vệ lui ra khỏi viện, cảm thấy như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chuẩn bị tiễn hoàng đế rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tiêu Viêm Thâm bỗng bước loạng choạng, mất thăng bằng.
Ta không biết lấy sức lực từ đâu, vội vã lao lên đỡ lấy hắn.
Nhưng ta vẫn đã đánh giá quá cao sức mình.
Tiêu Viêm Thâm ngã xuống, suýt nữa đè lên người ta, may mà A Hoán và Nhẫn Đông kịp thời lao tới phụ giúp.
Nếu không, Vân Tiêu Cung hôm nay chắc chắn sẽ có thêm một oan hồn bị hoàng đế đè ch3t’.
Ta chỉnh trang lại y phục, quay lại xem xét tình hình của hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta gấp gáp hỏi Nhẫn Đông.
“Bệ hạ, có vẻ là đói quá rồi.”
Nhẫn Đông cẩn thận quan sát một lát, vẻ mặt trông chắc chắn.
“Vân nương, chúng ta có nên gọi ngự y cho bệ hạ không?”
A Hoán ngây thơ nhìn ta, hỏi:
“Thị vệ vẫn đang đợi ngoài cổng kia kìa.”
Chuyện này lớn hay nhỏ đều có thể dẫn đến rắc rối, hoàng đế ngã xuống ở Vân Tiêu Cung giữa ban ngày ban mặt, dù chẳng liên quan gì đến ta Trịnh Sơ Vân, cũng khó tránh bị dị nghị.
Thiên tử không giống người thường, thân thể lông da đều liên quan đến quốc gia xã tắc.
Tiêu Viêm Thâm tuy tàn bạo, nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Nhẫn Đông đoán chừng có lẽ đúng đến tám chín phần.
Hắn vừa đăng cơ, chính sự ngổn ngang, tất nhiên phải tự mình lo liệu mọi thứ, không ăn không ngủ cũng không có gì lạ.
“Không cần làm rầm rộ.”
Tiêu Viêm Thâm thở dốc, mở mắt, giọng trầm nói.
Ta lặng lẽ, không tránh ánh mắt nhìn sang của hắn.
Tiêu Viêm Thâm không muốn làm ầm ĩ, chỉ bảo tỳ nữ của ta đỡ hắn vào bên trong chính điện, đặt lên giường.
“Có gì ăn không?”
Hắn nhìn ta một lát, rồi hỏi.
Hả?
5
Đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn mà phải đến cung của ta xin ăn, quả là chuyện chưa từng có từ trước đến nay.
Nhẫn Đông bưng đến nửa bát cháo hạt sen còn lại từ bữa trưa.
Tiêu Viêm Thâm cau mày nhìn thoáng qua:
“Không có đồ ăn kèm sao?”
“Có, nhưng chỉ là mấy món còn thừa từ bữa sáng.”
Ta thành thật đáp.
Tiêu Viêm Thâm không kén ăn, bát cháo nhanh chóng trống không.
Nhẫn Đông và A Hoán sớm đã lui ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại ta và Tiêu Viêm Thâm.
Thấy hắn ăn xong, ta chuẩn bị thu dọn, tay vừa chạm vào bát, ánh mắt của hắn liền dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn của ta.
“Tay ngươi không sao rồi chứ?”
Tiêu Viêm Thâm bâng quơ hỏi.
Ta không trả lời, chỉ chăm chú nhìn hắn, nhưng dù nhìn một lúc lâu cũng không đoán ra ý đồ của hắn.
Không quá lời khi nói rằng thái độ kín đáo và lối hành xử khó lường của Tiêu Viêm Thâm, với ta, còn đáng sợ hơn một nhát đao thẳng thừng.
“Ngươi có gì muốn nói, cứ việc nói thẳng với trẫm.”
Tiêu Viêm Thâm ngồi dậy:
“Mỗi lần ngươi đều như thế này, khiến trẫm tưởng ngươi sợ trẫm.”
Ta âm thầm thở dài.
Chẳng lẽ hắn tự thấy mình không đáng sợ sao?
Dù Tiêu Viêm Thâm đã từng trải qua bao nhiêu khó khăn, giờ đây hắn đã khoác hoàng bào, đứng trên vạn người, nắm quyền sinh sát trong tay.
Cảnh tượng cái ch3t’ của Gia mỹ nhân vẫn ám ảnh trong tâm trí ta, không sao xua tan được.
Tiêu Viêm Thâm đứng trên đỉnh cao quyền lực, coi mạng người như cỏ rác.
Có thể sống sót dưới cơn thịnh nộ của hắn, đối với ta, đó là một sự may mắn lớn lao.
Ta không biết liệu mỗi lần đối mặt với hắn, ta có đủ can đảm như vậy không.
Những lời này ta giấu kín trong lòng, tất nhiên không dám nói ra trước mặt hắn.
Sau khi Tiêu Viêm Thâm rời đi, Nhẫn Đông và A Hoán mới quay lại phòng.
A Hoán run rẩy hỏi ta có sao không.
Ta nở một nụ cười yếu ớt, lắc đầu trấn an nàng.
Buổi tối, sau khi cởi áo dài, ta nằm xuống giường, còn Nhẫn Đông thức ngoài phòng canh đêm.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ta đột nhiên cảm thấy như bị chìm xuống nước, ngột ngạt, mắt cũng không thể mở ra.
Ta có thể cảm nhận được mình đang ở trong nước, cơ thể như mất trọng lực, chìm nhanh xuống, ánh sáng xung quanh ngày càng mờ đi.
Ta vội vàng giơ tay và hét lên, giật mình tỉnh dậy, thấy Nhẫn Đông đang khoác áo, nắm lấy tay ta, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Nhẫn Đông an ủi, đánh thức ta:
“Vân nương lại mơ thấy cơn ác mộng ch3’t chìm sao?”
6
Năm ta mười tuổi, ta bị rơi xuống nước và mắc một trận bệnh nặng.
Sốt mê man suốt hai ngày một đêm, sau khi khỏi bệnh, ta mất hết ký ức về sự việc đó.
Nhiều năm qua, ta không còn nhớ nổi trước khi rơi xuống nước đã gặp ai hay xảy ra chuyện gì đã.
Chỉ nghe ma ma nói rằng sự việc xảy ra tại hồ sen ở vườn Bách Thú ngoài kinh thành.
Từ đó, ta mắc chứng ác mộng, thường xuyên mơ thấy mình bị chìm trong nước, ngạt thở.
Khi tỉnh lại, ta bình tĩnh dần.
“Bệ hạ không làm khó tiểu nương tử chứ?”
Nhẫn Đông lo lắng, không nhịn được mà hỏi.
Làm khó?
Ta kéo chăn, mỉm cười, lắc đầu:
“Nếu bệ hạ thật sự muốn làm khó chúng ta, thì ngươi và ta sao có thể sống những ngày an nhàn thế này?”
You cannot copy content of this page
Bình luận