Mệnh Tỳ Nữ 

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

7.

 

Hôm qua nương tử họ Từ lên trấn tìm Từ Hoàn.

 

Nghĩ rằng phu quân mình đọc sách suốt tháng chưa về nhà, hẳn là cực nhọc, nên định làm cho y một bữa cơm ngon mang về.

 

Nào ngờ tới căn nhà nhỏ thuê cho Từ Hoàn thì thấy trống không, chỉ còn lại mấy quyển sách.

 

Trên bàn bụi phủ dày, nhìn qua là biết đã lâu không có người ở.

 

Nương tử họ Từ cả kinh, vội chạy đến nha môn báo án.

 

Không rõ vì cớ gì, quan lại trong phủ lại từ chối tiếp nhận đơn kiện, bởi vậy nàng ta mới ngồi khóc một đêm trước nha môn.

 

Không biết từ đâu tìm được một sợi dây gai, lớn tiếng tuyên bố nếu Từ Hoàn gặp bất trắc, nàng ta sẽ treo cổ ngay trước phủ nha.

 

Nha dịch trong phủ bị nàng ta quấy nhiễu đến phát bực, sáng sớm liền dẫn người tới phủ Lâm thị.

 

Tìm thấy Từ Hoàn đang ôm Lâm Kiều Nguyệt, ngâm thơ đối câu.

 

Nghe nói khi xông vào phòng còn thấp thoáng thấy Lâm Kiều Nguyệt chỉ mặc đơn y, bụng dưới đã hơi nhô lên.

 

Ngay tại đó, nương tử họ Từ liền ném một túi tiền vào lòng Từ Hoàn, còn tiện tay nhổ một ngụm nước bọt.

 

“Đồ rác rưởi.”

 

Chuyện này lan ra đến giờ Ngọ, nghe nói nhà Lâm thị đã loạn thành một đống.

 

Nương tử họ Từ mặt đỏ bừng chỉ tay vào mũi Từ Hoàn mà hỏi Lâm Kiều Nguyệt là ai.

 

Lâm Kiều Nguyệt lại chỉ tay vào nàng ta, chất vấn Từ Hoàn vì sao còn chưa viết hưu thư.

 

Lâm thị vì một phen biến cố mà ngất lịm ngay tại chỗ.

 

Doãn Chiêu kể lại từng chi tiết sinh động chuyện mình sáng sớm đã nghe ngóng được, không thiếu một chữ.

 

Nói xong, lại thấy ta vẫn mặt lạnh không biểu cảm, đang chuyên tâm phối trộn hương liệu làm nước luộc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ngươi chẳng quan tâm đến nương và muội muội ngươi bị người lừa gạt sao?”

 

Ta nhất thời không nghe rõ, bảo hắn lấy thêm ít lá thơm trên quầy cho mình.

 

Đợi đến khi hắn lặp lại lần nữa, ta mới rút hồn khỏi hương liệu, nghiêm mặt nhìn hắn: “Đáng đời.”

 

Doãn Chiêu nghe vậy sững sờ, mặt lộ vẻ không thể tin nổi: “Chẳng phải họ là cốt nhục ruột thịt của ngươi sao? Sao ngươi lại nhẫn tâm đá xuống giếng?”

 

Tay ta khựng lại, đổ hết số hương liệu trong khay vào hũ, rồi đậy nắp: “Ngươi chẳng phải cũng đang đá người xuống giếng sao?”

 

“Ta sao giống ngươi, ta là người ngoài, bọn họ đâu phải…”

 

“Họ không phải là người thân của ta.” Ta cắt lời hắn.

 

“Không phải cứ có chung huyết thống là có thể xưng là người thân. Có những đạo lý, cũng chỉ nên dùng cho người đáng được đối đãi như thế.”

 

Doãn Chiêu nghẹn lời, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng nuốt trở vào.

 

Những ngày sau đó, ta rất ít thấy Doãn Chiêu xuất hiện trong tiệm.

 

Lưu huynh thấy có điều không ổn giữa hai ta, định mở lời khuyên nhủ Doãn Chiêu thì bị ta ngăn lại.

 

Đời người, mỗi người một cảnh, lựa chọn tất có nguyên do.

 

Hắn rốt cuộc cũng sẽ rời đi, không cần phải giải thích quá nhiều.

 

8.

 

Lâm thị tham mộ hư vinh, rước phải rể quý giả danh vương gia, chuyện này gây ồn ào náo động trong trấn.

 

Tiệm nhà họ Lâm cũng đã lâu không mở cửa.

 

Lại qua hai tháng nữa, tình cờ đi ngang qua tiệm họ Lâm, ta liếc nhìn vào bên trong.

 

Người đang ngồi sau quầy hóa ra là nương tử họ Từ, mà Từ Hoàn thì đang ngồi trong tiệm uống trà.

 

Ta khẽ ngạc nhiên một thoáng, rồi liền đẩy xe hàng rời đi.

 

Về sau Lâm Kiều Nguyệt chắc là đã lén trốn ra ngoài.

 

Khi ấy ta không có trong tiệm, đợi đến lúc quay lại, nàng ta đã đứng trước cửa tiệm, bồn chồn đi qua đi lại.

 

Không còn chút khí thế ngông cuồng khi xưa thốt lời ngạo mạn.

 

Hai tay nâng lấy bụng đã nhô rõ, đứng giữa đám đông gánh lấy bao ánh nhìn chỉ trỏ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page