Danh sách chương

Khi bảng hiệu cửa tiệm bất thần rơi xuống, ta hấp tấp đẩy muội muội một cái.

 

Muội muội tuy giữ được mạng nhưng bị mảnh vụn cắt trúng chân.

 

Nương cho rằng ta đố kỵ với muội muội, cố ý khiến chân muội muội mang sẹo, chẳng thể làm hoàng phi.

 

Người giận dữ đ/á/nh g/ã/y đôi tay ta, rồi ném ta vào ao nhỏ cho nguôi giận và suy ngẫm lại.

 

Muội muội hận ta vì đã phá hỏng màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân do nàng ta sắp đặt.

 

Đêm đó, nước ao lạnh băng thấm ướt toàn thân.

 

Đến khi mở mắt, ta đã quay về tiệm.

 

Trông thấy muội muội bước đến dưới tấm bảng lỏng lẻo kia, ta vừa nghe mẫu thân mắng mỏ vừa cúi đầu gẩy bàn toán.

 

1.

 

Ánh sáng chói lóa từ đống trang sức trước mắt làm ta hoa cả mắt.

 

Đây là đồ cưới nương chuẩn bị cho muội muội.

 

Ta ở sau quầy gẩy bàn toán, khóe mắt liếc về phía bảng hiệu trước cửa đang lắc lư như muốn đổ.

 

“Nương, đống trang sức này quả thật là để theo con xuất giá sao?”

 

“Con vốn là bảo bối trong lòng nương, không cho con thì cho ai?”

 

“Thế tỷ tỷ… không có ư?”

 

Lâm Kiều Nguyệt khẽ cắn môi dưới, giả vờ khó xử, ánh mắt vừa rời khỏi đống trang sức đã lập tức chiếu sang ta.

 

Lâm Kiều Nguyệt mặc y phục dùng loại gấm quý nhất mới nhập về ba hôm trước.

 

Trên váy lụa màu trắng xanh thêu hoa mẫu đơn rực rỡ bắt mắt, lúc này bị nàng ta vo lại trong tay thành một đống.

 

Còn y phục trên người ta thì là vải dư của tiệm, cố may vá mà thành.

 

Giặt tới lui nhiều lần để thay đổi, các mép vải đều đã phai màu.

 

Nương vẫn còn chê ta phá của, uổng phí vải vóc trong tiệm.

 

Cho nên ta với Lâm Kiều Nguyệt xưa nay vốn đã chẳng giống nhau.

 

Nàng ta là bảo bối trong lòng nương, còn ta là bùn đất dưới đế giày.

 

Nhắc đến ta, mặt nương liền sa sầm.

 

“Nó vốn là mệnh tỳ nữ, làm gì xứng đeo mấy thứ trang sức tốt thế này. Chẳng bì được với con, Nguyệt Nhi của ta sinh ra là để làm hoàng phi.”

 

Nương tin tưởng vào mệnh lý, nên từ nhỏ đã mời thầy bói đến xem mệnh cho hai tỷ muội ta.

 

Muội muội là mệnh hoàng phi, còn ta chỉ là số mệnh tỳ nữ tầm thường.

 

Gần đây trong trấn có lời đồn, sẽ có một vị vương gia cải trang vi hành.

 

Nương cho rằng thời cơ đã đến, bèn đem hết bạc trong tiệm ra, mua bộ trang sức này, dự định đưa muội muội lên ngôi hoàng phi.

 

Lâm Kiều Nguyệt bị lời mẫu thân dỗ dành đến thẹn thùng cúi đầu.

 

Nương vừa nói vừa liếc ta một cái: “Trang sức của Nguyệt Nhi, ngươi đừng hòng động vào, nếu để ngươi vụng về làm hỏng, ta quyết không tha.”

 

Ta mơ hồ đáp một tiếng, tay lại gẩy bàn toán mạnh hơn.

 

Chỉ nghe tiếng bàn toán gõ càng lúc càng to.

 

Nương rốt cuộc không chịu nổi, vừa mắng vừa đi vòng vào trong quầy: “Làm cái trò gì vậy, tính toán mà cứ như ra trận!”

 

Thấy ta tính sai một khoản, bà ta liền giật lấy bàn toán, đánh liên tiếp ba cái lên lưng ta.

 

“Đồ vô dụng, sao ta lại sinh ra một con heo ngu như ngươi, sớm biết năm đó nên bán ngươi lấy hai lượng bạc rồi!”

 

Lưng đau rát, ta chẳng dám rên một tiếng, bởi nếu rên thì sẽ bị đánh càng nặng.

 

Năm đó Lâm Kiều Nguyệt mắc dịch bệnh, nương bắt ta ở cạnh chăm sóc, nên mới không đem ta bán đi.

 

Giờ nhắc lại chuyện cũ, dường như thành ra nương vì chẳng nỡ xa lìa máu mủ nên mới quyết như vậy.

 

Khóe mắt ta thoáng thấy Lâm Kiều Nguyệt thừa lúc nương không để ý, đã đứng dưới tấm bảng hiệu kia rồi.

 

2.

 

Ta cúi đầu, cố nén đau nơi lưng mà mở miệng. “Nương, trong viện mới nhập một mẻ vải, còn chưa kịp kiểm kê.”

 

Lời vừa dứt, một bàn toán nữa nặng nề giáng xuống lưng.

 

“Thế sao ngươi còn chưa mau đi?! Làm trễ nải việc buôn bán trong tiệm, coi ta có đánh chết ngươi không, chỉ biết khiến ta bận tâm, chẳng hiểu chuyện bằng một nửa muội ngươi!”

 

Trong lúc nói, ta chạy vào hậu viện, chẳng muốn bị vạ lây bởi chuyện sắp xảy ra.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page