Chương 1:
11/01/2025
Chương 2:
11/01/2025
Chương 3:
11/01/2025
Chương 4:
11/01/2025
Chương 5:
11/01/2025
Chương 6:
11/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 11:
14/01/2025
Chương 12:
14/01/2025
Chương 13:
16/01/2025
Chương 14:
16/01/2025
Chương 15:
16/01/2025
Chương 16: Phiên ngoại: Tình cảm lặng thầm trong thế giới song song
16/01/2025
8.
Sau khi theo dõi lịch trình của Ninh Quảng Sinh vài ngày, tôi đã chọn đúng thời điểm để mẹ diễn một màn kịch hoàn hảo trước mặt ông ta.
“Mong anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi đã nói rồi, tôi có chồng. Tôi đến đây là để tìm anh ấy. Tôi rất yêu anh ấy.”
Mẹ nhìn người diễn viên đang níu kéo mình, bất lực nói.
Người diễn viên rất tận tâm với vai diễn, kiên trì kéo tay áo mẹ tôi, trong giọng nói đầy vẻ đau khổ vì tình yêu không thành.
“Anh không tin, chồng em đã biến mất bao nhiêu năm rồi, biết đâu anh ta đã có người khác bên ngoài từ lâu.”
Mẹ tôi giận dữ hất tay anh ta ra.
“Anh nói bậy! Chồng tôi không phải loại người như vậy, tôi rất tin tưởng anh ấy. Chắc chắn anh ấy bị chuyện gì đó làm trì hoãn, thậm chí có thể anh ấy rất cần tôi giúp đỡ.”
“Làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Nói xong, mẹ tôi quay người rời đi.
Không ngoài dự đoán, Ninh Quảng Sinh – người đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng – lập tức đuổi theo.
Nhìn ánh mắt ông ta đờ đẫn, tôi biết kế hoạch đã thành công.
Quả nhiên, đối mặt với mẹ tôi, Ninh Quảng Sinh có chút lắp bắp.
Ban đầu, ông ta chỉ định xin số của một mỹ nhân, nhưng không ngờ mỹ nhân trước mặt lại bất ngờ đỏ mắt, lấy tay che miệng, rồi bật khóc.
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt trắng mịn của mẹ tôi, phối với đôi mắt đỏ hoe và hàng mi ướt đẫm khẽ rung, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.
“Quảng Sinh, thật sự là anh sao, Quảng Sinh?”
“Những năm qua anh sống ổn không? Có phải gặp khó khăn gì không?”
“Không sao đâu, em vẫn còn một chút tiền, nếu anh cần thì cứ cầm lấy mà dùng.”
Ba câu nói của mẹ tôi khiến Ninh Quảng Sinh choáng váng, ông ta cẩn thận hỏi: “Cô… quen tôi sao?”
Mẹ tôi tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, giọng nói thoáng chút tủi thân: “Em là Tịnh Thù đây, sao anh lại không nhận ra em?”
Ninh Quảng Sinh cố gắng lục lọi trong ký ức xa xôi, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên này.
Hình như đó là tên của người vợ quê mùa nghèo túng mà ông ta từng bỏ rơi.
Ông ta ngờ vực nhìn mẹ tôi, không tài nào liên kết được người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ trước mắt với người vợ tầm thường trong ký ức của mình.
Huống hồ, chẳng phải người phụ nữ này còn sinh ra một đứa con gái bại não sao? Không biết giờ nó còn sống hay đã c.h.ế.t.
Nhìn thấy biểu cảm của Ninh Quảng Sinh thay đổi, mẹ đúng lúc vẫy tay về phía tôi.
Tôi tranh thủ chớp chớp mắt, để mấy giọt nước mắt nhân tạo đã nhỏ sẵn từ trước tràn ra, rồi bước từng bước ngắn chạy tới.
Nhẹ nhàng kéo áo ông ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân lên và hỏi: “Bố, bố thật sự là bố của con sao?
“Con đã xem ảnh của bố rồi, bố nhất định là bố của con.”
Phải công nhận, Ninh Quảng Sinh có khuôn mặt khá ưa nhìn.
Hiện tại còn chưa đến ba mươi, đang ở độ tuổi phong độ nhất.
Cộng thêm tôi đã thừa hưởng đôi mắt và nét mày rất giống ông ta, chỉ nhìn qua cũng có thể nhận ra đúng là con ruột.
Đối diện với khuôn mặt non nớt, đáng yêu và giống mình đến vậy, Ninh Quảng Sinh không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ lên búi tóc nhỏ trên đầu tôi.
Tôi cố kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng, còn cố ý dụi đầu vào tay ông ta.
Nhưng trong thâm tâm, tôi thề độc rằng: Lần này về nhà, nhất định phải tắm kỹ mấy lần, rửa sạch, sạch nữa, sạch mãi! Bẩn quá, bẩn quá!
Ninh Quảng Sinh không thể tin được, hỏi: “Con bé không phải…”
Mẹ âu yếm xoa đầu tôi, thở dài: “Tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói đi, mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Trong phòng riêng của nhà hàng, mẹ tôi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện những năm qua.
Bà ấy nói rằng bệnh của tôi bị một bác sĩ tồi làm lỡ dở.
Tôi không phải bị bại não, chỉ là có một khối u nhỏ chèn vào dây thần kinh, sau khi làm một ca tiểu phẫu thì đã hồi phục.
You cannot copy content of this page
Bình luận