Chương 1:
11/01/2025
Chương 2:
11/01/2025
Chương 3:
11/01/2025
Chương 4:
11/01/2025
Chương 5:
11/01/2025
Chương 6:
11/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 11:
14/01/2025
Chương 12:
14/01/2025
Chương 13:
16/01/2025
Chương 14:
16/01/2025
Chương 15:
16/01/2025
Chương 16: Phiên ngoại: Tình cảm lặng thầm trong thế giới song song
16/01/2025
Nhưng sau chừng ấy thời gian được “tôi luyện”, mẹ tôi đã có thể giữ được vẻ điềm tĩnh, dù trời có sập ngay trước mặt cũng không đổi sắc.
Thêm vào đó, khuôn mặt đẹp đến nao lòng của bà ấy khiến tỷ lệ người ngoái nhìn trên đường chắc chắn đạt 200%.
Là con gái của một mỹ nhân như mẹ, tôi tất nhiên không thể kém cạnh.
Nhờ hai năm qua được bồi bổ đầy đủ, cơ thể vốn yếu ớt đã dần khỏe lên, da dẻ trắng trẻo, trông cực kỳ đáng yêu.
Thêm vào đó, chiếc váy hồng xinh xắn càng làm tôi nổi bật, đúng chuẩn một nàng công chúa nhỏ mà ai gặp cũng yêu mến.
Sau khi từ chối hơn chục lời mời kết bạn và ba lời mời nhiệt tình từ các công ty tìm kiếm tài năng, tôi và mẹ cuối cùng gặp được Ninh Quảng Sinh.
Ông ta đang đưa Thẩm Nhu và cô con gái của họ đi chơi ở công viên, tổ chức tiệc sinh nhật.
Nhìn qua thì có vẻ họ đã bao trọn cả khu vui chơi.
Cô nhóc đó trông cũng tầm tuổi tôi, nhưng rất khỏe mạnh, thậm chí có phần mập mạp.
Đội mũ sinh nhật, dáng vẻ hách dịch đứng giữa một nhóm các nhân vật hoạt hình.
Không hài lòng, cô nhóc còn đá một cú vào chú gấu bông bên cạnh.
Tôi lén nhìn mẹ, bà ấy không nói gì, nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.
Đôi khi, sự thật nhìn thấy bằng mắt còn có sức nặng hơn bất cứ lời nào.
Nếu trước ngày hôm nay, trong lòng mẹ vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi, thì từ hôm nay trở đi, bà ấy nhất định sẽ trở thành một nữ chiến binh báo thù kiên định.
Tôi nắm lấy tay mẹ, nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm chặt của bà ấy ra.
“Mẹ, mẹ còn nhớ, những năm con bị bệnh, sinh nhật của con được tổ chức thế nào không?”
Mẹ khẽ run lên, nghẹn ngào trả lời: “Nhớ chứ, làm sao có thể quên được…”
“Ngày đó mẹ không có tiền, ngay cả việc để con ngồi lên chiếc xe lắc cũng không đủ khả năng. Mẹ chỉ có thể ôm con ngồi một góc nghe âm thanh vui chơi, vậy mà con vẫn cười rạng rỡ.”
“Sau đó, ông chủ nhìn thấy thì tỏ vẻ khó chịu, thô lỗ đuổi hai mẹ con đi, nói rằng bọn mình xui xẻo, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông ta.”
“Còn có một năm, vào ngày sinh nhật của con, trời mưa to lắm. Mẹ bế con đi mua một chiếc bánh kem giảm giá, nhưng lại không may trượt chân ngã vào mương.”
“Hôm đó, chẳng thể mua được bánh kem, mẹ chỉ có thể cắm một ngọn nến nhỏ lên chiếc bánh bao còn lại, coi như là tổ chức sinh nhật cho con.”
“Mẹ vẫn nhớ ngọn nến đó là hàng xóm tặng. Nó nhiều màu sắc, đẹp lắm.”
“Lúc đó, mẹ đã tự nhủ, nếu sau này mẹ có tiền, mẹ nhất định sẽ mua cho Tuế Tuế thật nhiều ngọn nến xinh đẹp, cắm trên một chiếc bánh kem to thật to.”
“Rồi từ một cây nến, đến mười cây, rồi ba mươi, bốn mươi cây… Mẹ sẽ còn ở bên Tuế Tuế thật nhiều, thật nhiều năm.”
Nói đến đây, mẹ đã khóc không thành tiếng.
Tôi lặng lẽ ôm lấy mẹ, cảm nhận rõ ràng sự yếu đuối và bất lực của bà ấy.
Nhưng mẹ ơi, mẹ đã bao nhiêu năm rồi chưa từng tổ chức sinh nhật cho chính mình?
Những chuyện này trong sách không hề nhắc đến, vì rốt cuộc mẹ chỉ là một nhân vật phụ, một người qua đường không đủ quan trọng để được kể lại cuộc đời.
Nhưng đôi khi, ngôn từ cũng bất lực.
Dẫu truyền tải được những khổ đau của thế gian, nhưng một tờ giấy vẫn cách núi sông, chia cách chúng ta với những nhân vật đó bằng không gian, thời gian và thậm chí cả thế giới khác.
Làm sao có thể thật sự đồng cảm và thấu hiểu?
Người phụ nữ từng rực rỡ ánh hào quang ấy – Trần Tịnh Thù – đã làm thế nào mà cắn răng gánh vác cuộc đời con gái mình?
Tôi không biết.
Chỉ biết rằng, nhìn ba gương mặt đáng ghét kia, tôi đã giận đến mức sắp ngất.
Không trừ bỏ cặn bã, không trừ bỏ kẻ ác, thì thật khó yên lòng trời đất!
Màn kịch hay sắp bắt đầu rồi, mời ngồi xuống, và chờ xem kết quả!
You cannot copy content of this page
Bình luận