Mẹ Tôi Là Một Trà Xanh Cao Cấp

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi lén hỏi nhân viên bán hàng: “Chiếc váy đó có phải là hàng tồn kho lâu năm bán mãi không được không?”

 

Nhân viên bán hàng gật đầu thật mạnh, nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Em bé này có mắt nhìn thật, có muốn cân nhắc tìm hiểu thêm về ngành thời trang không?”

 

Á, chuyện đó thì không cần thiết đâu.

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi chọn ra vài bộ đồ và yêu cầu mẹ sắp xếp theo thứ tự yêu thích của bà ấy.

 

Nhìn vào chiếc váy đuôi cá màu đỏ thắt eo còn sót lại, tôi lại chìm vào trầm tư.

 

Tôi thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ thấy bộ đồ này có điểm gì không phù hợp à?”

 

Mẹ bĩu môi, nói bộ này đỏ quá, eo thì bó, nhìn là biết không đẹp.

 

Tôi nhìn mẹ, không nói nên lời. 

 

Vậy mà trước đây, những bông hoa to đỏ rực trên chiếc áo bông thì lại chẳng hề khiến bà ấy thấy vấn đề gì cả?

 

Sau khi thì thầm bàn bạc với nhân viên bán hàng, tôi nói với mẹ: “Về sau mẹ cứ dựa theo mắt nhìn của mình mà chọn quần áo, rồi mua cái mà mẹ ghét nhất.”

 

Qua vài lần thử nghiệm, tôi hài lòng nhìn những món đồ còn lại sau khi mẹ tôi lọc ra. 

 

Xét ở một khía cạnh nào đó, gu thẩm mỹ của mẹ thật sự… độc đáo.

 

Không hổ danh là mẹ của mình.

 

Sau khi hoàn thành cải tạo hình ảnh, mẹ đã hoàn toàn lột xác. 

 

Từ một người phụ nữ nông thôn, bà ấy trở thành một đại mỹ nhân dáng vẻ uyển chuyển, ánh mắt thoáng qua cũng đủ làm người khác mê mẩn.

 

Tiếp theo, chính là bài học cuối cùng để hoàn thành quá trình tiến hóa trà xanh cao cấp.

 

Tôi và mẹ chăm chú ngồi trên ghế nhỏ, lắng nghe giáo viên thuyết trình đang hào hứng diễn thuyết trên bục giảng.

 

“Những gì tôi truyền đạt cho các bạn không phải là mấy chiêu trò tầm thường như lấy sắc hầu người hay hai mặt ba lòng.”

 

“Một trà xanh chuyên nghiệp sẽ biết cách tận dụng mọi lợi thế của mình. Ngoại hình chỉ là nền tảng, điều quan trọng hơn là trí tuệ cảm xúc và cách cư xử.”

 

“Nói một cách dễ hiểu, chính là phải suy nghĩ nhanh, đủ bản lĩnh để ứng phó với những tình huống lớn mà không bị xem thường, đồng thời nắm rõ sở thích của đối tượng mình cần chinh phục.”

 

Mẹ tôi nghe xong, có vẻ hơi ngần ngại, dè dặt hỏi: “Tuế Tuế, tại sao chúng ta phải học mấy thứ này? Dường như ‘trà xanh’ là một từ không mấy tốt đẹp.”

 

Tôi an ủi, vỗ nhẹ lên tay bà ấy: “Đó là một cách gọi mà thôi. Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng mình, thì không có gì phải sợ cả.”

 

“Huống hồ, đối phó với những kẻ bội bạc, trơ trẽn cướp chồng như họ, thì cần phải dùng một vài biện pháp đặc biệt.”

 

“Những loại người như vậy từ lâu đã giẫm đạp đạo đức và lương tâm dưới chân mình. Chỉ có dùng ‘ma thuật đối chọi ma thuật’ mới là thượng sách.”

 

Vốn dĩ là Ninh Quảng Sinh phụ bạc trước, sau đó lại có ả tình nhân Thẩm Nhu chen chân vào, chưa kể đến đứa con gái trời sinh ác độc của bọn họ.

 

Tôi chính là muốn dùng “trà xanh trị trà xanh”, dùng những chiêu thức cao cấp hơn để đánh bại ả “trà xanh” tầm thường đó, để ả nếm trải cảm giác bị phản bội.

 

Và cũng để ả hiểu rằng, việc chỉ biết bám vào một kẻ cặn bã như Ninh Quảng Sinh sẽ dẫn đến một kết cục thê thảm như thế nào.

 

7.

 

Sau hơn hai năm nỗ lực, mẹ đã chính thức hoàn thành toàn bộ khóa học, còn tôi cũng đến tuổi phải vào tiểu học.

 

Hôm kết thúc khóa học, các giáo viên của mẹ đều rưng rưng nước mắt tiễn bà ấy, còn tôi thì cực kỳ không nỡ, ôm lấy họ mà gào khóc.

 

Tiền của mị, những đồng tiền quý giá của mị, đều bị họ vét sạch rồi!

 

Đòi phí tổn thất tinh thần mà cũng ra tay quá ác đi!

 

Vừa đếm số tiền ít ỏi còn lại mà lòng đầy đau đớn, tôi dẫn mẹ đến thành phố nơi Ninh Quảng Sinh sinh sống.

 

Đó là một đô thị phồn hoa, khí thế của thành phố lớn hoàn toàn vượt xa thị trấn nhỏ lạc hậu mà chúng tôi từng sống.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page