Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tôi lấy ra một xấp ảnh, ném thẳng vào mặt hắn.

 

Chồng tôi ch*ết sững, lập tức đứng bật dậy, cốc nước trên bàn bị hất đổ xuống đất.

 

Trong ảnh là cảnh hắn và cô gái kia ôm hôn nồng nhiệt, đầy mê hoặc.

 

Chồng tôi mím chặt môi, tiến tới nắm tay tôi: “Vợ ơi, đây là ảnh ghép, có người muốn hại anh.”

 

Tôi lùi lại một bước, cười mỉa: “Anh nghĩ tôi là kiểu người dễ bị lừa như vậy sao? Ảnh này đã được giám định kỹ thuật rồi.”

 

Chồng tôi cuống cuồng, cuối cùng bật khóc, quỳ xuống trước mặt: “Vợ ơi, chỉ lần này thôi! Anh sẽ cắt đứt với cô ta ngay!”

 

“Anh thề chỉ là chơi đùa thôi, người anh yêu trong lòng luôn là em mà.”

 

Hắn ôm chân tôi, khóc lóc van xin, thấp hèn đến thảm thương.

 

Tôi vẫn không chút lay động: “Nhà cửa, xe cộ để lại cho tôi, con gái để lại cho anh.”

 

Hắn ngỡ ngàng nhìn tôi, môi run rẩy: “Tiểu Nhu, ngay cả con gái mà em cũng không cần sao?”

 

Tôi lạnh lùng rút chân ra khỏi tay hắn, giọng điệu vô cảm: “Mang theo cái của nợ đó làm gì? Ảnh hưởng tôi tái hôn.”

 

Chồng tôi run rẩy đứng lên, cố gắng mạnh mẽ ôm tôi vào lòng.

 

Tôi đỏ mắt xông vào bếp, rút dao chặt gà ra, giơ lên trước mặt hắn.

 

“Anh nói đi! Bình thường tôi đối xử với anh không tốt ở chỗ nào?”

 

“Anh hỏi cả khu này xem, có ai không nói tôi đối xử với mẹ anh như mẹ ruột không? Hôm nay mẹ ở bệnh viện chửi tôi thì thôi, anh cũng đối xử với tôi như vậy sao?”

 

“Tại sao chứ? Tôi tận tụy chăm sóc cái nhà này bao nhiêu năm, dựa vào đâu mà anh đối xử với tôi như vậy?”

 

“Tôi cảnh cáo anh, ký vào thỏa thuận ly hôn ngay, nếu không tôi và anh cùng ch*ết!”

 

Chồng tôi sợ hãi giơ tay đầu hàng, trán đầy mồ hôi lạnh: “Anh ký! Nhưng em phải đưa con gái đi theo.”

 

Tôi kìm nén niềm vui, cố tình tỏ ra do dự rồi miễn cưỡng đồng ý.

 

Dường như sợ tôi đổi ý, tên đàn ông lập tức ký vào thỏa thuận ly hôn.

 

“Tự mang đồ rồi cút đi!”

 

Chồng tôi hoảng hốt, vội vàng rời khỏi nhà.

 

Tôi ngồi phịch xuống sàn, cảm giác như toàn thân rã rời.

 

Khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, một người không ngờ tới lại đột ngột xuất hiện trong nhà!

 

11.

 

Trước khi đi ngủ, tôi cảm thấy sau lưng lạnh toát, rùng mình không rõ lý do.

 

Bật hết đèn trong phòng ngủ chính, tôi cẩn thận lần mò tìm điện thoại.

 

Vừa chạm vào điện thoại, một đôi bàn tay to lớn từ phía sau bất ngờ bịt miệng tôi.

 

“Đừng lên tiếng.”

 

Nỗi sợ trong lòng bùng lên mãnh liệt, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh: “Chồng tôi sắp tan làm về rồi.”

 

Người đàn ông hừ lạnh: “Chồng? Không phải mày vừa đuổi nó ra khỏi nhà sao?”

 

Giọng nói quen thuộc khiến tôi giật mình.

 

Qua gương bàn trang điểm, tôi thấy gương mặt đen nhẻm của người đàn ông.

 

Phùng Kiến Công!

 

Gã thô bạo kéo tôi, bóp cổ rồi ném mạnh tôi lên giường.

 

Thân hình vạm vỡ của hắn đè ép lên người tôi.

 

“Thằng ngốc Văn Xương đó lại thật sự tin lời mày. Làm gì có người phụ nữ nào lại bỏ rơi con mình chứ?”

 

Giọng tôi run rẩy, những ký ức kinh hoàng từ kiếp trước ùa về, khiến cơ thể tôi run lên dữ dội.

 

“Chỉ cần anh tha cho tôi, mọi thứ trong nhà tôi đều cho anh.”

 

Gã cười khàn khàn, giọng đầy thú tính: “Tao muốn mày.”

 

Gã điên cuồng xé toạc quần áo tôi, miệng nói những lời dâm dục bẩn thỉu.

 

“Mặc ít như thế mà còn đi qua đi lại trước mặt tao, chẳng phải cố tình quyến rũ tao sao?”

 

“Thằng Văn Xương có con bé lăng loàn bên ngoài, không thỏa mãn nổi mày đúng không? Không sao, hôm nay tao sẽ làm cho mày sung sướng.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page