Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Khi mẹ chồng tỉnh lại, phát hiện mình bị liệt, bà ta nhìn ai cũng không vừa mắt.

 

Có con trai ở đó thì còn kiềm chế đôi chút, thấy tôi vào, bà ta liền cầm quả táo bên cạnh ném thẳng tới.

 

Tôi nghiêng đầu tránh, lập tức ngửi thấy mùi hôi thối.

 

Bệnh nhân giường bên bất mãn nói: “Người nhà các cô có thể chăm sóc bà cụ một chút không? Giường ướt mấy ngày rồi chẳng ai thèm xử lý.”

 

Không để ý đến gương mặt trắng bệch của mẹ chồng, tôi liền kéo chăn ra.

 

Ga giường bệnh viện màu xanh đậm đã bị nhuốm vàng nâu, phân và nước tiểu dính khắp người bà ta.

 

Tôi ghê tởm ném chăn lại chỗ cũ.

 

Mẹ chồng chửi ầm lên: “Đồ vô tâm! Chăm sóc mày bao lâu rồi, ngay cả cái ga giường cũng không thèm thay!”

 

“Nhà ai có con dâu như mày thì đúng là xui tận mạng!”

 

Bất kể bà ta chửi thế nào, tôi vẫn vui vẻ ngân nga bài hát nhỏ, thậm chí còn nhờ người quen sắp xếp cho bà ta vào phòng VIP riêng.

 

Hai người hộ lý lực lưỡng, thô bạo khiêng bà ta đi với vẻ mặt đầy khó chịu.

 

Tôi tốt bụng yêu cầu hộ lý lau rửa thân thể cho bệnh nhân.

 

Hai tiếng sau, mẹ chồng lại tè ra giường, mặt lạnh tanh chỉ huy tôi: “Mau thay ga giường cho tao.”

 

Hộ lý tức giận: “Bà này, tôi đã dặn bà bao nhiêu lần rồi, có nhu cầu thì nói trước, sao cứ làm ướt giường mãi thế?”

 

Mẹ chồng bất mãn: “Tao có chịu được không? Tiểu Nhu, thay ngay!”

 

Tôi giả vờ không nghe thấy, thản nhiên chơi điện thoại.

 

Mẹ chồng lại tiếp tục mắng chửi om sòm.

 

Với những hộ lý nhanh nhạy, thái độ của người nhà quyết định trực tiếp đến chất lượng phục vụ.

 

Thấy tôi không quan tâm, hộ lý càng ngày càng to gan, viện cớ đi vệ sinh suốt ba tiếng đồng hồ.

 

Trong thời gian đó, bệnh nhân gọi gì cũng mặc kệ.

 

Ban đầu mẹ chồng còn chửi bới, lăng mạ, thậm chí cầm đồ ném tôi.

 

Nhưng đến khi sức cùng lực kiệt, bà ta yếu ớt nằm trên giường, có chút nhún nhường cầu xin: “Tiểu Nhu à, trước đây là lỗi của mẹ. Con rót cho mẹ ly nước được không?”

 

Nhận được ảnh chụp HD từ thám tử tư, tôi cong môi cười nhạt, đứng dậy, nhìn xuống bà ta từ trên cao.

 

“Mẹ à, kiểm soát ăn uống là kiến thức cơ bản đối với người bị mỡ máu cao.”

 

Bà ta ngẩn ra vài giây, sau đó khuôn mặt trở nên hung dữ, ánh mắt nhìn tôi như muốn xé xác.

 

“Con khốn! Ban đầu tao không nên để con trai tao cưới mày, đúng là tao mù rồi!”

 

“Đồ đàn bà lẳng lơ, tao sẽ giết mày!”

 

Phòng VIP cách âm rất tốt.

 

Dù bà ta có gào thét thế nào, bên ngoài cũng không nghe thấy.

 

Tôi chỉnh lại quần áo, ung dung rời khỏi phòng bệnh.

 

10.

 

Chồng tôi ngân nga một bài hát nhỏ, tâm trạng vui vẻ bước vào nhà.

 

Nhìn thấy tôi ngồi trên sofa với vẻ mặt không vui, hắn nhíu mày: “Sao hôm nay về sớm thế?”

 

Tôi không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

 

Chồng tôi vội vã nịnh nọt, bóp vai cho tôi, nói một đống lời ngon ngọt.

 

“Mẹ giờ thế này, vợ vất vả rồi. Qua chuyện này, anh nhận ra, không thể dựa dẫm vào ai được, chỉ có vợ là tốt nhất.”

 

Trong mắt tôi thoáng qua một tia sắc lạnh.

 

Định để tôi làm kẻ ngốc chăm sóc mẹ chồng à?

 

Hắn thì tự do với nhân tình bên ngoài, còn tôi phải ở nhà chăm sóc bà già liệt giường.

 

Tính toán hay thật đấy!

 

Tôi lấy tờ thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra.

 

Nụ cười trên mặt chồng tôi cứng đờ, nhíu mày nói: “Em muốn ly hôn với anh? Chỉ vì mẹ bị liệt mà em muốn ly hôn sao?”

 

Hắn tràn đầy thất vọng, tức giận trách móc: “Anh không ngờ em lại là loại người như vậy. Mẹ bình thường đối xử với em không tệ, vậy mà vừa xảy ra chuyện em đã muốn bỏ chạy?”

 

Tôi chỉ im lặng nhìn.

 

Chồng tôi đập mạnh lên bàn, gào lên: “Anh không đồng ý! Em muốn bỏ lại mẹ con anh để chạy trốn, không có cửa đâu!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page