Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.

 

Là một phụ nữ trung niên quen tự chiến đấu, tôi đã không còn biết đến cảm giác nũng nịu là gì từ lâu.

 

Trước cửa phòng phẫu thuật cấp cứu, chị chồng gào khóc thảm thiết, mọi người xung quanh liên tục ngoái lại nhìn.

 

Chồng tôi nắm chặt tay chị ta, hỏi lớn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tôi cũng hơi khó hiểu.

 

Theo lý mà nói, mẹ chồng không thể xảy ra chuyện sớm như vậy, sân khấu mới dựng được một nửa thôi mà.

 

Nghe chị chồng kể, tôi mới hiểu rõ.

 

Thì ra, từ khi tôi bắt đầu hoàn tiền theo hóa đơn, không lâu sau mẹ chồng bắt đầu thấy không khỏe.

 

Bà ta muốn đi bệnh viện, nhưng chị chồng kiên quyết không cho.

 

Đi bệnh viện chẳng phải là chứng minh phương pháp của chị ta không có tác dụng sao!

 

Chị ta ép mẹ chồng từ việc mỗi ngày ăn một con cóc tăng lên ba con.

 

Ăn ba con cóc đồng nghĩa với việc phải bồi bổ nhiều hơn, lại muốn cắn tiền của tôi, chị ta thậm chí nấu cho mẹ chồng ăn sáu bữa mỗi ngày!

 

Tôi thật sự được mở mang tầm mắt.

 

Chị chồng vẫn cố chấp: “Sao những người khác đều không sao, chỉ có mẹ bị thế này? Mẹ nhất định là giả vờ, muốn quay lại thành phố để hưởng thụ với các người.”

 

“Hừ, tôi đúng là phí công, trong mắt bà ấy, con gái có hiếu thế nào cũng không bằng con trai.”

 

Chị chồng nằm lăn ra đất khóc lóc om sòm đến khi bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra.

 

“Bệnh nhân đột ngột bị xuất huyết não, diện tích máu tụ quá lớn.” Ông ấy ngừng lại một chút: “Có thể sẽ ảnh hưởng đến các chức năng cơ bản của nửa thân dưới.”

 

Nói ngắn gọn, mẹ chồng bị liệt.

 

Trong lòng tôi hân hoan như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lo lắng.

 

Tôi khẩn cầu bác sĩ nhất định phải chữa cho mẹ chồng: “Dù phải bán hết tài sản, chúng tôi cũng phải chữa trị!”

 

Bác sĩ bất lực xua tay: “Chúng tôi đã cố hết sức.”

 

Mặt chị chồng tái mét, từ dưới đất bò dậy, lao đến bác sĩ.

 

“Đồ lang băm! Mẹ tôi là do bệnh viện các người chữa thành như vậy!”

 

“Khi đưa vào còn khỏe mạnh, sao bỗng dưng lại liệt được!”

 

Chị ta làm ầm lên, định lao vào cấu xé mặt bác sĩ.

 

“Đừng làm loạn nữa!”

 

Chồng tôi tát chị cta một cái, mắt đỏ hoe đau khổ nói: “Chị à, mẹ đã thế này rồi, chị đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”

 

Chị chồng ôm mặt, khóc lóc bỏ chạy, từ đó không bao giờ quay lại.

 

Điện thoại chồng tôi không ngừng reo, hắn đi sang một bên nghe máy.

 

Trước khi hắn mở lời, tôi đã nhanh chóng lên tiếng: “Chồng à, em đã tìm được người chăm sóc rồi, bệnh viện có ca phẫu thuật cấp cứu, em phải đi làm. Đúng lúc anh đang nghỉ phép, việc của mẹ giao cho anh nhé.”

 

Nói xong, tôi nhanh chóng chuồn mất.

 

Đùa à, bảo tôi chăm sóc bà già đó, kiếp sau nhé!

 

9.

 

Chăm sóc bệnh nhân vốn đã vất vả, mà chồng tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên như công tử bột.

 

Mới ở bệnh viện chăm mẹ một ngày, hắn đã chịu không nổi, năn nỉ tôi xin nghỉ để về chăm bà ta.

 

“Chồng à, công ty đang trong giai đoạn đánh giá, nếu em xin nghỉ lúc này sẽ để lại ấn tượng xấu với trưởng phòng.”

 

Hắn liền chuyển hướng sang chị chồng, nhưng mà chị ta hoàn toàn không nghe điện thoại.

 

Từ hôm rời bệnh viện, chị chồng đã quay về quê.

 

Sau khi tan làm, chồng tôi than thở với tôi một trận, mặt đen sì: “Chị ta quá đáng thật, nói trước đây mình mình luôn chăm mẹ, giờ đến lượt chúng ta.”

 

“Anh xin tiền chị ta để thuê người chăm sóc và chi phí viện phí, chị ta giả vờ như không nhìn thấy.”

 

Tôi hóa thân thành chị gái tâm lý, nhẹ nhàng an ủi.

 

Đột nhiên tên đàn ông nói: “Vợ à, hôm nay công ty có việc gấp, em có thể ở bệnh viện chăm mẹ một chút không? Anh không yên tâm về người chăm sóc.”

 

Nhìn điện thoại trong túi hắn không ngừng sáng lên, tôi mỉm cười đồng ý.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page