“Sao vậy?”
Hắn nghiến răng đáp: “Mẹ và chị nửa đêm ăn cóc trong bệnh viện.”
Không chỉ ăn lén trong phòng bệnh, họ còn giới thiệu cho những người bệnh khác.
Tôi ngơ ngác.
Quả nhiên… thói quen cố chấp thật đáng nể.
Cứ như thế, chẳng cần tôi ra tay, sớm muộn họ cũng tự hại mình.
Sau khi từ bệnh viện về, chồng tôi tức giận như quỷ dữ.
Hắn dạy dỗ mẹ chồng và chị chồng một trận, cuối cùng họ mới yên ổn được một thời gian, không còn gây chuyện.
Tôi và con gái cũng trải qua những ngày vui vẻ.
Vừa dẫn con từ khu vui chơi về, tôi bỗng phát hiện trong nhà có hai người.
Mẹ chồng và chị chồng ngang nhiên ngồi trên sofa.
Thấy con gái cầm kẹo bông, mẹ chồng khó chịu: “Con bé này, ăn kẹo bông làm gì? Có phải cô dẫn nó đi khu vui chơi không? Chỗ đó đắt đỏ lắm!”
Tôi vội bịt tai con gái, dỗ bé vào phòng.
Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt đầy khó chịu.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Chị chồng hừ lạnh: “Cái bệnh viện ch*ết tiệt đó. Bảo bọn này, còn tưởng bọn này sợ không dám đi chắc! Ai cần khám ở bệnh viện đó chứ?”
“Chữa lâu như vậy mà không khỏi, chắc chắn có vấn đề.”
Chị ta còn tuyên bố muốn kiện bệnh viện.
Lúc này tôi mới biết, bệnh viện đã đuổi cả hai ra ngoài.
Lý do gì? Chị chồng nhất quyết không nói.
Nhìn mẹ chồng ăn bao nhiêu thực đơn giảm mỡ mà vẫn không gầy, tôi hiểu ra.
Tôi thuận miệng nói: “Mẹ, ăn trái cây cũng được mà.”
Câu này như đâm trúng phổi của chị chồng, khiến chị ta nhảy dựng lên: “Ai nói không được ăn chứ?! Tôi thấy ăn gì cũng được! Tôi chưa từng nghe ai nói ăn thịt mà ch*ết cả.”
Chị ta càng nói càng tức, đột nhiên mắt sáng lên: “Mẹ, con biết vấn đề ở đâu rồi! Bố chồng con ăn cóc tươi mới bắt từ ao lên, còn mẹ ăn cóc sau khi vận chuyển xa, tác dụng giảm đi nhiều rồi!”
“Phải về quê ăn cóc tươi mới đúng!”
Nghe vậy, mẹ chồng hơi lưỡng lự, đột nhiên nhìn về phía tôi: “Tiểu Nhu à, con là bác sĩ, mẹ nghe theo con.”
Đúng là muốn đẩy trách nhiệm sang tôi.
Tôi liếc nhìn chị chồng đầy ẩn ý.
Chị chồng lập tức đẩy tôi một cái, giận dữ hét lên với mẹ: “Nếu mẹ không tin con thì cứ nói thẳng, đừng mượn lời người khác để đuổi con đi.”
Tôi giả vờ yếu đuối, co rúm lại một góc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chị, đừng giận. Mẹ không phải không tin chị, nếu chị có thể đưa ra bằng chứng, chúng em tất nhiên sẽ tin.”
Chị chồng giận dữ đập cửa bỏ đi.
Mẹ chồng ôm đống quýt đường đã ăn hết, cau có nói: “Mua loại quýt gì vậy? Chẳng ngọt tí nào.”
Tôi chân thành xin lỗi: “Con không biết mẹ về đột ngột, để con đi mua loại 58 tệ một cân cho mẹ nhé.”
Tối hôm đó, chị chồng trở về, còn cầm theo một video quay lại đầy tự mãn.
Trong video, các cụ già không ngớt lời khen ngợi về công dụng của cóc, nói rằng hiệu quả vô cùng tốt.
Mẹ chồng xem mà trong lòng ngứa ngáy, háo hức muốn thử.
Nhưng chồng tôi kiên quyết không đồng ý.
“Bác sĩ đã nói rồi, không có căn cứ khoa học! Nếu ăn vào có chuyện gì thì làm sao?”
Hắn nhìn tôi khẩn thiết, hy vọng tôi lên tiếng.
Tôi giả vờ như không thấy.
Kiếp trước hắn cũng như vậy, đẩy tôi ra làm bia đỡ, còn bản thân thì như cỏ đầu tường, bên nào có lợi thì nghiêng về bên đó.
Không thuyết phục được tôi, hắn đành nghiến răng đối đầu với chị chồng.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần mẹ chồng, thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Nhiều người như thế đều khỏi bệnh, làm sao mà không có tác dụng được?”
Nhìn ánh mắt háo hức của bà ta, tôi lặng lẽ rút lui về một bên.
Cuối cùng, mẹ chồng quyết định: “Mẹ và chị con sẽ về quê dưỡng bệnh một thời gian.”
Chị chồng đắc thắng như một con gà mái thắng trận, ngẩng cao đầu dẫn mẹ chồng rời đi.
Tôi dịu dàng an ủi chồng, hắn ngã vật xuống sofa, hồn bay phách lạc.
Nhưng chẳng được mấy ngày, vẻ uể oải đó biến mất, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười nhỏ.
Bộ dạng như cậu trai mới yêu lần đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận