Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi tỏ ra cảm kích, nắm lấy tay chị ta: “Chị, em phải cảm ơn chị thật đấy, nếu không có chị, mẹ chúng ta làm sao được chăm sóc tốt thế này?”

 

Chị chồng cười rạng rỡ, thích nhất là được khen ngợi, thế là càng ra sức chăm sóc mẹ chồng hơn.

 

Dùng nửa củ nhân sâm hầm với gà, ép bà ta hết cả bát canh.

 

Tối hôm đó, mẹ chồng gặp chuyện.

 

Sau bữa tối, như thường lệ, bà ta ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu.

 

Chị chồng bất ngờ bị tiêu chảy không thể đi cùng, tôi đang bận ở bệnh viện chưa tan ca, chồng đang dạy con gái làm bài tập.

 

Mẹ chồng đi ra ngoài, đến khi tôi tan làm về vẫn chưa thấy về nhà.

 

Tôi hỏi chồng xem người đâu, hắn cũng nghĩ là mẹ đã về từ lâu.

 

Tôi gọi nhưng không ai trả lời.

 

Tôi cắn môi kìm nén nụ cười, vờ lo lắng chạy ra ngoài tìm mẹ chồng.

 

Cuối cùng, tôi tìm thấy bà ta nằm bất tỉnh trong khu vườn nhỏ của khu dân cư, nhanh chóng đưa người vào bệnh viện.

 

Chị chồng cuống lên: “Mẹ tôi sao rồi? Đang yên lành sao lại ngất xỉu như vậy?”

 

Bác sĩ nhíu mày, yêu cầu làm hàng loạt xét nghiệm.

 

Ông ấy ngắn gọn đáp: “Chờ kết quả xét nghiệm mới biết nguyên nhân.”

 

Chị chồng không chịu yên, miệng lải nhải không ngớt: “Bác sĩ gì mà kỳ cục, không kiểm tra mà không biết bệnh à? Các người làm cái gì thế? Thua cả phòng khám trong làng chúng tôi, nhìn qua là biết bệnh rồi!”

 

Bác sĩ tỏ vẻ khó chịu, tôi cười xin lỗi và kéo chị ta ra ngoài, chồng tôi cảm thấy xấu hổ nên đi ra ngoài hành lang trốn.

 

Khi có báo cáo, bác sĩ nhăn mày, giọng nghiêm trọng: “Người nhà gần đây ăn uống thế nào?”

 

Chị chồng hớn hở kể hết những món mẹ chồng ăn trong mấy ngày qua, đặc biệt nhấn mạnh là chính chị ta chăm sóc.

 

“Bậy bạ!”

 

Chị chồng đang chờ lời khen thì bị bác sĩ quát làm giật mình.

 

“Bệnh nhân bị mỡ máu cao, cao huyết áp, cao đường huyết, các chỉ số đều vượt mức trung bình quá nhiều. Các người còn cho bà ấy ăn nhiều đồ ngọt, nhiều dầu mỡ như vậy, òn muốn bà ấy sống lâu hay không?”

 

Chị chồng ngây người, ngay sau đó, mắt chị ta trợn trừng, gào lên: “Chắc chắn là máy móc có vấn đề!”

 

“Người khác ăn thì khỏe mạnh, sao mẹ tôi lại như vậy? Chắc chắn là các người kiểm tra sai!”

 

Chị ta mất hết hình tượng, nằm lăn ra đất khóc lóc, la hét.

 

Tôi âm thầm lấy tay che mặt, đứng sang một bên.

 

Mấy ngày nay, vì chuyện canh cóc, chị chồng được mọi người xung quanh khen ngợi, đột nhiên bị bác sĩ phủ nhận, bảo sao chị ta không chịu nổi.

 

Bác sĩ bị làm ồn đến nhức đầu, nhưng vẫn tận tâm giải thích: “Những bài thuốc dân gian kia không có cơ sở khoa học, không thể vì người khác uống khỏi bệnh mà mù quáng làm theo.”

 

Chồng tôi không nhịn được nữa, quát lớn một tiếng, lúc này chị chồng mới chịu nghe.

 

Chồng tôi áy náy nói: “Xin lỗi bác sĩ, làm phiền bác rồi, bác cứ nói cách điều trị, chúng tôi sẽ làm theo.”

 

Cuối cùng, mẹ chồng được nhập viện điều trị, bắt đầu truyền dịch và thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt.

 

Tôi cứ nghĩ ít nhất hai người kia cũng sẽ yên tĩnh một thời gian.

 

Nhưng không ngờ, mẹ chồng và chị chồng lại gây ra chuyện ầm ĩ như vậy trong bệnh viện!

 

6.

 

Lấy cớ viện lý do nhiều ca phẫu thuật, tôi để lại ít tiền cho họ rồi đi làm, chủ động yêu cầu sếp sắp xếp cho tôi nhiều ca hơn.

 

Tôi thích đi làm!

 

Chồng tôi vốn không quan tâm đến chuyện nhà, hơn nữa lần này bệnh viện chịu trách nhiệm về việc ăn uống của mẹ chồng, nên cũng không cần phải mang đồ ăn vào.

 

Chỉ cần mỗi ngày như đi làm chấm công, ghé qua bệnh viện một lần là được.

 

Mẹ chồng thương con trai, nhất quyết không cho ở lại bệnh viện trực đêm.

 

Tất cả gánh nặng đổ lên vai chị chồng.

 

Đêm khuya, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ phòng y tá bệnh viện gọi cho chồng tôi.

 

Hắn giật mình tỉnh dậy, lo lắng hỏi: “Mẹ tôi làm sao vậy?”

 

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chồng tôi tức giận hét lên.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page