Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Chồng tôi nhíu mày: “Chị, mấy phương thuốc này có căn cứ khoa học không?”

 

Chị ta bị nghi ngờ thì không vui, vỗ mạnh vào chồng tôi một cái.

 

Mẹ chồng cũng trừng mắt: “Có tác dụng hay không, người bệnh như mẹ chẳng lẽ không biết? Từ khi chị con đến đây, mẹ cảm thấy sức khỏe càng ngày càng tốt lên.”

 

Chồng tôi vốn sợ mẹ và chị gái, bị cả hai áp đảo, chỉ dám lẩm bẩm vài câu rồi im bặt.

 

Lúc rạng sáng 5 giờ, có người gõ cửa.

 

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tôi lập tức tỉnh táo.

 

Trốn ở cửa, mặt tôi tối sầm nhìn gã.

 

Kiếp trước chính gã là người đã bán tôi vào núi sâu!

 

Phùng Kiến Công.

 

Anh rể, vẻ ngoài chất phác nhưng thực chất tinh ranh.

 

Tôi giả vờ như không có gì, dụi mắt bước ra từ cửa: “Anh rể, sao anh đến sớm vậy?”

 

Phùng Kiến Công cười hiền lành: “Thuốc càng tươi càng hiệu quả.”

 

Tôi không bỏ lỡ ánh mắt gã lướt qua ngực tôi, liền nhanh chóng quay vào phòng.

 

Vào phòng rồi, tôi nghiến răng, đấm mạnh vào gối ôm.

 

Tôi giữ anh rể lại ăn cơm tối, còn đích thân xuống bếp nấu một bàn tiệc thịnh soạn.

 

Cầm ly rượu, tôi chân thành xin lỗi mẹ chồng: “Mẹ, trước đây là con sai! Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với mẹ, mẹ muốn ăn gì, con đều mua về.”

 

Mẹ chồng được tôi dỗ dành, cười tít mắt, không ngừng nhét đồ ăn đầy dầu mỡ vào miệng.

 

Phùng Kiến Công thỉnh thoảng cố ý chạm vào tay tôi, rồi lại giả vờ vô tình chạm vào cùng một miếng trái cây.

 

Cảm giác ghê tởm khiến tôi muốn nôn hết bữa ăn tối ra.

 

  1.  

 

Một tuần sau, mẹ chồng luôn miệng than chóng mặt, hoa mắt, cảm thấy không khỏe.

 

Chồng tôi cuống lên: “Đưa mẹ đi bệnh viện khám nhé.”

 

Chị chồng kiên quyết không đồng ý: “Mới bắt đầu có hiệu quả thôi, nhất định phải ăn đủ một tháng mới được!”

 

Mẹ chồng không còn tinh thần như lúc mới uống, uể oải nói: “Nghe lời chị con đi.”

 

Dù uống đến mức buồn nôn muốn ói, nhưng đã uống lâu như vậy rồi, bỏ giữa chừng thì sao được!

 

Bà ta vẫn cố nhịn để ăn.

 

Canh cóc càng khó uống, bà ta lại càng muốn ăn thêm đồ ngon để bù đắp.

 

Bánh ngọt và đồ ăn vặt không rời tay, sô-cô-la thậm chí một ngày có thể ăn hết một hộp.

 

Bà ta ăn bao nhiêu, tôi lại mua bấy nhiêu.

 

Thấy tôi nhiệt tình như vậy, mẹ chồng bắt đầu đối xử hòa nhã với tôi hơn.

 

Hễ gặp ai cũng khen con dâu đặc biệt hiếu thảo.

 

Thật nực cười.

 

Trước đây tôi thật lòng muốn tốt, chưa bao giờ nghe bà ta nói một lời hay.

 

Giờ tôi cố gắng hại bà ta, thì bà ta lại khen tôi.

 

Nhìn mẹ chồng ngày càng suy yếu, chồng tôi nhiều lần đề nghị đi khám bệnh viện.

 

Mỗi lần như vậy, chị chồng đều từ chối.

 

Cuối cùng, chị ta đột nhiên đập tay lên trán: “Mẹ, sai rồi, sai rồi!”

 

Mẹ chồng nằm vật trên ghế sofa, bây giờ đi hai bước cũng thở dốc, đến cả mở mắt cũng lười.

 

“Người bệnh nhẹ mới uống canh cóc, mẹ giờ bệnh nặng rồi, nhất định phải ăn cóc sống.”

 

Mẹ chồng vô cùng phản đối, chồng tôi cũng không đồng ý: “Đừng có nói vớ vẩn, đồ sống đầy vi khuẩn!”

 

Hắn nhìn sang tôi: “Vợ à, đồ sống có ăn được không?”

 

Tôi tỏ ra khó xử, ấp úng nói: “Em chưa học qua dinh dưỡng, cũng không rõ. Chị à, trong làng thật sự có người ăn như vậy sao?”

 

Thấy tôi không giải quyết được vấn đề mà quay sang hỏi, chị chồng lập tức phấn khích: “Tất nhiên là nhiều người ăn như vậy rồi! Bố chồng chị cũng nhờ ăn cóc sống mà khỏi bệnh đấy!”

 

Dựa vào lời nói của chị ta, dù không muốn nhưng mẹ chồng cuối cùng vẫn nghe theo và ăn.

 

Vừa ăn xong, chị chồng liền bưng ra món thịt kho tàu mà mẹ chồng thích nhất để bù đắp.

 

Những ngày này, trên bàn ăn nhà tôi, sáu món thì năm món là thịt, ăn đến mức tôi cũng có chút buồn nôn.

 

Buổi trưa tôi ăn ở căng-tin rồi mới về nhà.

 

  1.  

 

Vì tôi hoàn tiền dựa trên hóa đơn, nên đồ chị chồng  mua ngày càng đắt đỏ, hôm nay thậm chí đưa hóa đơn 5.000 tệ để tôi hoàn tiền!

 

Tôi nhíu mày, chị ta vội vàng giải thích: “Đây là nhân sâm để mẹ ăn, chị chỉ cho mọi người xem thôi, không cần em hoàn tiền, tiền này chị bỏ ra.”

 

Nhân sâm?

 

Mẹ chồng hiện tại đang rất yếu, nếu cố gắng dùng thực phẩm bổ dưỡng quá mức chỉ làm tình trạng tệ hơn.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page