Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Mẹ chồng và chị chồng nhìn nhau.

 

“Thật sự nghĩ như vậy à?”

 

Tôi quả quyết gật đầu, thật lòng mong bà ta sớm đi cho khuất mắt.

 

Chị chồng vui mừng nắm lấy tay tôi, trách móc: “Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi! Trước đây chị nói thế nào em cũng không chịu.”

 

Mẹ chồng cũng hùa theo trách mắng tôi: “Trong làng có biết bao người già đều nhờ uống canh cóc mà khỏi bệnh! Người trẻ các cô biết cái gì? Chúng tôi ăn muối còn nhiều hơn các cô đi đường đấy!”

 

Tôi vẫn cười tươi, nhưng trong lòng đã chửi rủa cả hai không biết bao nhiêu lần.

 

Tôi lấy ra một xấp tiền từ ví, nhét vào tay chị chồng.

 

Chị ta miệng nói không cần, nhưng tay thì nắm chặt không buông.

 

“Chị, cứ cầm đi. Đồ hoang dã như thế này khó bắt, em biết mà. Huống chi em không biết nấu canh cóc, còn phải làm phiền chị nấu giúp mẹ nữa, anh em vẫn phải sòng phẳng chứ.”

 

Mẹ chồng và chị chồng nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện sinh con thứ hai.

 

Nhớ tới đứa con gái lâu không gặp, lòng tôi mềm nhũn.

 

“Sinh sớm còn đỡ, mẹ còn giúp chăm được.”

 

Nhìn gương mặt béo ục ịch của mẹ chồng, tôi thấy nực cười.

 

Lúc sinh đứa đầu tiên, bà ta cũng nói như vậy.

 

Vừa biết là con gái, bà ta đã khó chịu, hết kêu mệt rồi lại đau.

 

Không những không giúp tôi chăm con, còn không cho chồng tôi giúp đỡ.

 

Tôi ngày đêm vất vả, cực khổ nuôi con lớn từng chút một.

 

Vậy mà bà ta vừa mở miệng đã bảo tôi sinh thêm con thứ hai.

 

Chị chồng hùa theo mẹ chồng: “Đúng vậy, em còn trẻ, sau này già rồi khó sinh lắm.”

 

Tôi ngượng ngùng cười: “Thật ra em cũng muốn có đứa nữa, chỉ là…”

 

Mẹ chồng vội hỏi: “Chỉ là sao?”

 

Tôi thuận miệng nói: “Vừa đi làm vừa chăm sóc con lớn, bây giờ mẹ lại bệnh thế này, thực sự không có thời gian.”

 

Mẹ chồng vỗ đùi: “Chuyện này dễ thôi, để chị con lên thành phố chăm sóc mẹ, tiện thể đón đưa cháu đi học.”

 

Tôi giả vờ khó xử: “Chị có chịu không?”

 

Chị chồng lập tức đồng ý.

 

Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bám lấy mẹ còn được ăn uống miễn phí, tiện thể lấy tiền trợ cấp của bà ta.

 

Giao mẹ chồng cho chị ta xong, tôi liền đi làm.

 

Nhìn hai người vui vẻ rạng rỡ, ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng.

 

Tôi nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá.

 

  1.  

 

Buổi tối về nhà, tôi mua thịt ba chỉ hơi béo cùng đủ loại bánh ngọt và đồ ăn vặt có hàm lượng chất béo cao, nhét đầy tủ lạnh và xe đẩy đồ ăn vặt.

 

Nhất là sô-cô-la mà mẹ chồng thích, tôi mua hẳn một thùng lớn.

 

Nhìn thấy tôi khuân đồ vào nhà, mắt bà ta sáng rực.

 

“Tiểu Nhu à, con đang làm gì thế?”

 

Bà ta đã nhịn ăn mấy thứ này suốt một tháng rồi, nhìn mà thèm muốn ch*ết.

 

Tôi làm ra vẻ áy náy, nói: “Mẹ, trước đây không còn cách nào khác nên phải kiểm soát chế độ ăn của mẹ. Bây giờ đã có phương pháp khác để chữa bệnh, tất nhiên con phải để mẹ ăn ngon uống sướng rồi.”

 

Bà ta nhìn tôi đầy yêu thương: “Con ngoan, con thật có tâm.”

Tôi lạnh lùng nhìn mẹ chồng chui vào đống đồ ăn vặt, cầm theo hộp cơm các loại đi vào bếp.

 

Chị chồng đang ăn gì đó trong miệng, đùi gà nướng đã bị ăn sạch sẽ.

 

“Chị, chị vất vả rồi, sau này chị mua đồ gì cứ lấy hóa đơn về, về nhà em sẽ hoàn tiền cho.”

 

Chị chồng sáng mắt lên, nhưng miệng vẫn nói: “Sao có thể để em trả tiền được?”

 

Tôi nhìn đủ loại thịt mỡ và hải sản mà chị mua, cười tươi và nhanh chóng chuyển tiền.

 

Có tôi làm “ngân quỹ hậu phương”, chị ta không ngừng nghĩ cách làm đồ ngon cho mẹ chồng.

 

Dù sao cũng chẳng phải tiền của mình, lại còn lấy lòng mẹ, đúng là một công đôi việc.

 

Nhìn mẹ chồng ngày càng đầy đặn sau khi chị chồng đến, nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn.

 

Đến tối ngày thứ ba, mẹ chồng bắt đầu liên tục chạy vào nhà vệ sinh, phân đi ngoài có màu trắng.

 

Chị chồng giải thích đây là đang thải độc, là dấu hiệu tốt!

 

Mẹ chồng vui vẻ, càng uống canh cóc nhiệt tình hơn.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page