Mẹ Chồng Cứ Đòi Ăn Cóc

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Mẹ chồng nghe được một bài thuốc dân gian nói rằng canh cóc có thể chữa mỡ máu cao, liền làm ầm lên đòi ăn cóc sống.

 

Là một bác sĩ, tôi kiên nhẫn giải thích cho bà ta.

 

Tôi tranh thủ thời gian để nấu những món ăn dinh dưỡng, sau đó bệnh tình của mẹ chồng dần dần ổn định.

 

Nhưng chị chồng lại lén lút mang cóc đến.

 

Tôi vội vàng ném hết cóc đi!

 

Mẹ chồng chỉ vào mũi tôi mà mắng: “Mày đúng là không muốn tao sống tốt, chỉ mong tao sớm ch*ết thôi!”

 

Bọn họ chu*ốc thu*ốc mê tôi rồi bán vào núi sâu, tôi bị h*ành h*ạ đến ch*ết.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày chị chồng lén mang cóc cho mẹ chồng.

 

Tôi cười rực rỡ, khóa cửa nhà lại, mặc kệ bà ta ăn thỏa thích.

 

Ăn đi, ăn một lần là xuất huy*ết não, ăn một lần là liệt nửa người.

 

1.

 

Kiếp trước, sau khi mẹ chồng bị phát hiện mắc mỡ m*áu cao, cả nhà đều có ý thức kiểm soát chế độ ăn uống của bà ta.

 

Mẹ chồng vốn không thể thiếu thịt, chịu không nổi, chị chồng không biết từ đâu tìm ra một bài thuốc dân gian.

 

Nghe nói canh cóc chữa mỡ m*áu cao rất hiệu quả, nhiều người già trong làng uống liên tục một tháng thì khỏi hẳn.

 

Mẹ chồng làm ầm lên đòi ăn cóc.

 

Chị chồng thật sự mang đến cho bà ta!

 

Tôi vội vàng ném hết đi và kiên nhẫn giải thích rằng mỡ m*áu cao là do nguyên nhân bệnh lý và phương pháp điều trị cụ thể.

 

Canh cóc không thể chữa được bệnh.

 

Sau đó, mỗi ngày tôi thay đổi món ăn dinh dưỡng để nấu cho mẹ chồng, dỗ dành như dỗ trẻ con để bà ta chịu ăn.

 

Nhưng không ngờ, chị chồng lại lén lút mang canh cóc cho mẹ chồng uống.

 

Trong cơn tức giận, tôi ném hết cóc đi.

 

Dưới sự giám sát của tôi, bệnh tình của mẹ chồng dần dần ổn định.

 

Tôi không ngờ bà ta lại vì thế mà hận tôi.

 

Một buổi chiều bình thường, sau khi uống cốc nước ấm mà mẹ chồng đưa, tôi bỗng ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị bán vào vùng núi sâu.

 

Trong núi là xã hội nguyên thủy, phụ nữ chỉ được xem như công cụ sinh sản và giải tỏa.

 

Tôi bị h*ành h*ạ lặp đi lặp lại, mỗi lần cố gắng trốn thoát lại bị bắt trở về.

 

Chúng c*ắt lưỡi tôi, b*ẻ g*ãy chân và gi*am c*ầm tôi trong căn phòng tối tăm không ánh sáng.

 

Mỗi ngày chỉ có một bát cháo loãng để duy trì mạng sống.

 

2.

 

“Mẹ, đây là đống cóc mà Kiến Công đi bắt sớm từ hơn 5 giờ sáng, dặn con phải mang đến sớm, sợ để lâu sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc!”

 

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc mà xa lạ của chị chồng, tôi toát mồ hôi lạnh.

 

Nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trong nhà, tôi ngây người.

 

Đây là… sống lại rồi sao?

 

Niềm vui sướng tràn ngập tâm trí.

 

Chị chồng và mẹ chồng đang vội vàng thu dọn gì đó.

 

Tôi thở dài: “Mẹ, chị, hai người đừng giấu nữa. Con nhìn thấy rồi.”

 

Hai người nhìn nhau, sau đó mẹ chồng cau mày: “Nhìn thấy thì sao? Không lẽ không cho chị mày mang đồ đến cho tao à!”

 

Bà ta không hài lòng, trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng khoác tay bà ta: “Mẹ~ mẹ nói gì vậy? Con đâu phải loại người như thế?”

 

Chị chồng cố gắng làm giảm sự hiện diện của chiếc túi, tôi đưa tay cầm lấy.

 

Trong túi chứa ít nhất cả chục con cóc còn sống, nhảy nhót loạn xạ.

 

Mùi tanh xộc vào khiến tôi nhăn mày.

 

Mẹ chồng giật phắt lấy túi, cứng rắn nói: “Tao nhất định phải uống canh cóc.”

 

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Mẹ cứ uống đi.”

 

Hai người họ nghi hoặc nhìn tôi.

 

Chị chồng nhíu mày: “Tiểu Nhu, không phải là cô cố tình không muốn quản mẹ nên mới nói vậy chứ?”

 

“Chị, sao chị có thể như thế? Dạo này em nghĩ thông rồi, phương pháp dân gian của người xưa truyền lại đến bây giờ, nhất định là có lý do của nó.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page