Trong vòng tròn xã hội của thế hệ chúng tôi, tôi luôn dễ dàng thích nghi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ghét bỏ kiểu sống này.
Mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ.
Giữa những ly rượu được nâng lên rồi hạ xuống, những mối quan hệ lợi ích lặng lẽ được hình thành.
Giả tạo, ích kỷ, tham lam.
Tuy nhiên, những điều đó đã trở thành lối hành xử tự nhiên của tôi.
Lợi ích là giá trị cốt lõi, những thứ khác chỉ là phù phiếm.
Vì vậy, khi Thẩm Thanh Mạt bước vào trường trung học của tôi, cha mẹ tôi đã sớm thông báo trước.
Tôi biết phải làm thế nào, mọi thứ đều rất quen thuộc.
Nhưng dường như cô ấy khác biệt.
Đã quen nhìn những nụ cười giả tạo và ánh mắt đầy toan tính xung quanh, tôi không ngờ lại thấy đôi mắt cô ấy sáng lên với sự chân thành hiếm có khi cảm ơn tôi.
Ánh mắt ấy khiến tôi không kịp chuẩn bị, hoàn toàn lúng túng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bối rối, không biết phải đáp lại sự chân thành đó ra sao.
Không ai từng dạy tôi điều này.
Theo quy luật trao đổi ngang giá, tôi cũng nên đáp lại bằng sự chân thành.
Nhưng lối hành xử đã ăn sâu vào máu thịt tôi lại không cho phép điều đó.
Khi cô ấy tìm đến tôi để than phiền rằng chương trình học quá khó, tôi lại thấy dáng vẻ cô ấy lí nhí càu nhàu trông đáng yêu lạ thường.
Mềm mại, ngọt ngào, khiến người ta muốn… cắn một cái.
Theo bản năng, tôi đã tổng hợp toàn bộ chương trình học thành tài liệu và gửi cho cô ấy.
Cô ấy mang theo một món quà nhỏ để cảm ơn tôi.
Đó là một chiếc bánh ngọt xinh xắn, vị ngọt thanh không gây ngấy, cùng với một cây nến thơm có mùi hoa nhài thoang thoảng.
Góc túi giấy kraft còn được vẽ tay một bông hoa nhài nhỏ xíu.
Cô ấy nói là mua, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt cũng biết ngay là cô ấy tự làm.
Nếu đây thật sự là sản phẩm của cửa hàng nào đó, thì cửa hàng ấy hẳn đã phá sản từ lâu rồi.
Phải thừa nhận, bức vẽ thật sự quá xấu.
Chiếc bánh thì rất ngon, còn cây nến, tôi đặt nó dưới chiếc lồng kính và trưng trong phòng.
2
Khi nộp đơn vào đại học, tôi đã sắp xếp tất cả tài liệu, yêu cầu và quy trình nộp đơn của các trường mình nhắm tới thành một bộ hoàn chỉnh rồi gửi cho cô ấy.
Những thông tin chi tiết nhất về trường mà tôi đã trúng tuyển còn được đặt ngay ở trang đầu tiên.
“Đồ không có lương tâm.”
Khi thấy cô ấy gửi ảnh chụp thư mời nhập học của mình, tôi vô thức buột miệng nói ra câu này, trong lòng còn có chút bực bội.
Vào những dịp lễ Tết, tôi gửi lời chúc đến cô ấy, nhưng cô chỉ đáp lại bằng những lời khách sáo, giống như bất kỳ ai khác.
Tôi nhìn lại những đoạn hội thoại trước đây giữa chúng tôi, so với bây giờ, khác hẳn một trời một vực.
Trước kia, từ những câu nói của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được sự tinh nghịch, linh động và chân thành.
Tại sao lại thay đổi nhỉ?
Trong những buổi tụ họp khi cô ấy về nước, tôi nhận ra dường như cô ấy luôn cố gắng tránh mặt tôi.
Thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, cô ấy cũng lập tức quay đi.
Trốn tránh cái gì chứ? Tôi có phải loại người hung dữ, đáng sợ đâu?
Tôi cảm thấy rất giận.
Nghe nói từ những người xung quanh, cô ấy thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo.
“Lời đồn vớ vẩn.”
Tôi buột miệng nhận xét, không hề che giấu sự khinh thường, và một cách vô lý, tôi khẳng định đó chỉ là tin đồn thất thiệt.
Bạn bè đứng cạnh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên không nói nên lời.
Dù đã lâu không liên lạc với cô ấy, và tôi hoàn toàn không biết gì về cuộc sống hiện tại của cô, nhưng có vẻ đó là sự thật.
Trong lồng ngực, cảm xúc tiêu cực dâng trào như sóng lớn – cay đắng, không hiểu nổi, và tức giận.
Cuối cùng, tôi hiểu ra cảm xúc này gọi là “ghen tuông.”
Tôi nhận ra quá muộn.
Tôi không có tư cách để phán xét cuộc sống riêng của cô ấy, vì thế tôi đã cố gắng loại bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí mình.
Nhưng kết quả cuối cùng là, tôi nhận ra rằng tình cảm tôi dành cho cô ấy, thậm chí có thể gọi là tình yêu, đã tràn lan khắp trái tim mình từ khi nào không hay.
Với một người luôn quen kiểm soát mọi thứ như tôi, cô ấy lại là ngoại lệ duy nhất.
Tôi đã mất vài năm để cố kiềm chế tình cảm của mình dành cho cô ấy.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã làm được.
Nhưng đó chỉ là tôi nghĩ vậy mà thôi.
3
Khi biết cha mẹ dự định sắp xếp cho tôi một đối tượng kết hôn, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cô ấy.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, đối tượng đó chưa chắc đã là cô ấy.
Cảm giác bài xích, chống đối lập tức dâng lên trong tôi.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên: Nếu không phải là cô ấy, thì ai cũng được.
Đó là điều lý trí bảo tôi.
Thế nhưng, thực tế lại khác.
Tôi đã chủ động tìm đến cha mẹ để nói về chuyện kết hôn.
Bởi vì tôi nhận ra rằng, tình cảm mà tôi cứ ngỡ đã kiểm soát tốt, thì chỉ cần bất kỳ điều gì liên quan đến cô ấy, đều không thể kìm lại, cứ thế bùng lên không thể ngăn cản.
Giống như cỏ khô mùa thu bắt gặp từng tia lửa nhỏ, không cần cơn gió nào trợ lực, chỉ một thoáng đã có thể bùng cháy, lan rộng khắp cả tâm hồn tôi.
Đúng lúc ấy, công ty của gia đình cô ấy đang đối mặt với nguy cơ đứt đoạn dòng tiền.
Cha mẹ tôi không hề đưa cô ấy vào danh sách cân nhắc.
Tôi đã âm thầm đứng giữa điều phối, lý lẽ rõ ràng mà tranh đấu, không để lộ chút cảm xúc nào.
May mắn thay, tôi đã giành được cơ hội đó.
May mắn thay.
May mắn thay.
4
Ngày cưới, tôi vô tình thấy cô ấy nhắn tin với một người mà phần ghi chú là:
“8.12, sáu múi, gu thời trang tốt, tửu lượng kém.”
Vừa nhìn đã biết là đàn ông, có thể còn là người yêu cũ.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn ghen vừa bùng lên trong thoáng chốc.
You cannot copy content of this page
Bình luận