Vậy hôm anh ấy uống say tại tiệc rượu, có thật là say không đây?
10
Một ngày nọ, Lục Dư Chi nhận được cuộc gọi từ căn nhà cũ.
Người bên kia nói rằng khi dọn dẹp đồ đạc của anh, họ tìm thấy một bức thư, trên đó còn vẽ một bông hoa nhài.
Khi tôi về đến nhà, cảnh đầu tiên tôi thấy là Lục Dư Chi đang ngồi trên sofa, chăm chú nhìn một tờ giấy.
Ánh mắt tôi lướt qua chiếc phong bì màu xanh nhạt đặt trên bàn trà, trên đó vẽ một bông hoa nhài trắng tinh khôi.
Nó nằm lặng lẽ mà nổi bật.
Phụt.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng như con tôm bị hấp chín.
Đây chẳng phải là bức thư tôi viết cho anh ấy vài năm trước sao? Tại sao bây giờ lại rơi vào tay anh ấy?
Nghe thấy tiếng tôi về, Lục Dư Chi ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt anh hơi đỏ, viền mắt còn ươn ướt.
Đúng là đồ mít ướt.
Tôi bước tới định lấy lại bức thư, dù gì nó cũng được viết từ vài năm trước, lời lẽ non nớt, nhìn lại thật sự thấy xấu hổ.
Nhưng anh ấy phản ứng nhanh như chớp, tránh đi, không để tôi lấy được.
Không chỉ thế, anh còn kéo tôi ngồi vào lòng, mặt áp sát vào lưng tôi.
Tôi cảm nhận được một chút ẩm ướt truyền đến từ sau lưng.
Anh ấy… khóc cái gì vậy?
“Xin lỗi em.”
Từ phía sau vang lên giọng nói nghèn nghẹn pha chút nức nở của Lục Dư Chi.
Tại sao anh ấy lại xin lỗi?
Tôi định quay lại nhìn, nhưng anh ôm tôi càng chặt hơn.
“Lúc đó anh không thấy bức thư này. Khi đi học, anh hầu như chẳng lật sách ra lần nào.”
Lời bào chữa kiểu khoe ngầm này đúng là phong cách của anh.
“Không sao đâu, không cần phải xin lỗi.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ra hiệu để anh buông.
“Nhưng anh cảm thấy em đã chịu nhiều ấm ức.”
Lục Dư Chi không chịu thả, còn ôm chặt hơn, ép sát vào người tôi.
Ấm ức ư?
Tôi ngây người.
Tôi cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào.
Từ khi sinh ra, tôi đã luôn bị phớt lờ, vì sự xuất hiện của tôi chỉ là để bố mẹ đạt chỉ tiêu KPI của họ.
Tôi luôn là người không được mong đợi, không được yêu thương.
Tuy không thích giao tiếp xã hội, tôi vẫn có vài người bạn tâm giao.
Nhưng khiếm khuyết từ gia đình gốc giống như một cái hố sâu không đáy.
Tình cảm bạn bè dành cho tôi rơi vào đó, chỉ như một giọt nước trong sa mạc.
Việc tôi thích Lục Dư Chi khi 17 tuổi chính là điều dũng cảm và chủ động nhất tôi từng làm.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không có bất kỳ hồi âm nào, dù tốt hay xấu.
Vì thế, trong những năm sống ở Anh, tôi đi đến một thái cực khác.
Tôi thay đổi bạn trai liên tục, nhiều đến mức đáng kinh ngạc.
Tôi muốn dùng cách đó để chứng minh rằng có người yêu tôi, rằng tôi xứng đáng được yêu.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều đi chung một con đường.
Hoặc là chỉ vui chơi hời hợt, hoặc là đơn thuần trao đổi những nhu cầu cảm xúc, nói trắng ra là “góp gạo thổi cơm chung”.
Những cuộc vui ồn ào náo nhiệt rồi cũng kết thúc, khi đêm về, cái hố trống rỗng to lớn trong lòng tôi vẫn không ngừng thổi qua từng cơn gió lạnh.
Đã vô số lần tôi ghét bỏ chính mình, ghét bỏ lối sống sa đọa và vô nghĩa này.
Nhưng tôi lại cần cái sự phù hoa đó để cảm nhận nhịp tim mình đang đập, cần những chút tình yêu mỏng manh để chứng minh rằng tôi xứng đáng được yêu thương.
Bởi vì quen rồi, nên tê dại.
Vậy mà chỉ một câu nói của Lục Dư Chi:
“Anh cảm thấy em đã chịu nhiều ấm ức.”
Câu nói ấy như vặn lỏng chiếc van cảm xúc vốn đã vượt quá giới hạn của tôi, khiến dòng cảm xúc bị đè nén suốt hơn hai mươi năm tràn ra như thác lũ.
Nước mắt tôi cứ thế rơi, từng giọt lớn rơi xuống, đập mạnh vào mu bàn tay của anh.
Tôi đã chịu ấm ức sao?
Có lẽ đúng là như vậy.
Lục Dư Chi xoay người tôi lại đối diện với anh, vòng tay ôm tôi đầy xót xa.
Tôi vùi mặt vào lòng anh, bật khóc nức nở.
Cuối cùng, thần linh cũng đến yêu thương tôi.
11
Bức phác thảo bị tôi vứt xó trong góc đã được tôi mang lên giá vẽ một lần nữa.
Pha màu, tô màu, hòa sắc.
Sau khi hoàn thành, tôi chụp ảnh lại và đăng lên tài khoản của mình.
[Cuối cùng đời này tôi cũng được chiêm ngưỡng bức tranh này rồi, cảm động muốn khóc luôn!]
[Sau khi lên màu thì còn ngọt ngào hơn nữa, aaaaa! Đại đại có thể ra sách tranh cho cả series này không ạ?]
[Thích quá, thích quá! Là fan lâu năm nên biết chị không bán tranh, nhưng vẫn muốn hỏi thử, liệu bức này có bán không ạ?]
Hộp thư cá nhân tràn ngập những tin nhắn hỏi tôi có bán tranh không.
Tôi lướt qua, chọn bình luận có nhiều lượt thích nhất, nội dung hỏi về việc bán bức tranh, rồi trả lời:
[Cảm ơn bạn đã yêu thích, nhưng mình không bán tranh đâu nhé.]
Tôi cẩn thận đóng khung bức tranh này, đặt nó ở một vị trí đặc biệt – ngay trong phòng khách của căn hộ, nơi ánh nắng buổi sớm chiếu vào đẹp nhất.
Lục Dư Chi đứng dưới lầu, chờ để đưa tôi về nhà.
Mặc dù biết về sự tồn tại của căn hộ này, nhưng anh chưa bao giờ đặt chân đến.
Anh từng nói:
“Em cần một nơi hoàn toàn thuộc về chính mình.”
Tôi hỏi lại:
“Thế còn anh thì sao?”
Anh đáp:
“Anh thuộc về em.”
Lục Dư Chi ngoại truyện.
1
“Mình bắt đầu thích Thẩm Thanh Mạt từ khi nào nhỉ?”
Đã vô số lần tôi tự hỏi bản thân điều này, vào những đêm trái tim xao động không ngừng chỉ vì nhìn thấy một bài đăng trên mạng xã hội của cô ấy.
Nhưng có lẽ, tôi nhận ra cảm xúc này quá muộn.
Tôi và cô ấy quen biết từ nhỏ, mối quan hệ giữa chúng tôi được định sẵn từ lâu bởi sự sắp đặt của cha mẹ trong những buổi tiệc danh lợi.
Những quy tắc gọi là “nghi thức xã giao” mà tôi được dạy dỗ từ nhỏ đã khiến tôi ứng xử với mọi người một cách trôi chảy, thoải mái.
You cannot copy content of this page
Bình luận