Sao mà anh uống rượu vào lại biết cách làm người khác xiêu lòng thế này chứ.
7
Dường như Lục Dư Chi thực sự ký được một hợp đồng lớn tại buổi tiệc hôm đó.
Từ sau hôm ấy, anh bận hơn hẳn, đến mức tôi gần như không thấy bóng dáng anh hàng ngày.
Buổi sáng tôi tỉnh dậy thì anh đã đi làm, buổi tối khi tôi ngủ rồi anh mới về.
Mỗi đêm, mơ màng trong giấc ngủ, tôi đều cảm nhận được hương khí lạnh lẽo mang hơi sương đêm từ anh, nhưng quá buồn ngủ nên tôi chẳng thể tỉnh dậy nổi.
Còn tôi, cũng thấy tự do thoải mái.
Mở mắt ra là quay về căn hộ nhỏ của mình để chơi với hai con mèo mập.
Tôi đến thường xuyên đến mức hai con mèo chỉ chịu lại gần khi tôi mở hộp thức ăn hoặc khi chúng muốn ăn.
Bình thường, chúng đều giữ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, kiểu như:
“Hừ, loài người nhỏ bé, đừng làm phiền bản mèo!”
Hừ, đúng là “mèo tra”.
Một ngày nọ, cô bạn thân từ thuở nhỏ của tôi từ nước ngoài về thăm gia đình, hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.
Khi tôi ôm món quà đến quán bar mà cô ấy hẹn, những người cô ấy mời đã có mặt gần đủ, khoảng bốn, năm người.
“Tiểu Mạt Lỵ, bên này!”
Bạn thân tôi, Lam Thi, vui vẻ vẫy tay gọi tôi.
Tôi bước đến, phát hiện toàn là những gương mặt quen thuộc trong cùng một vòng xã giao.
Có một người đặc biệt quen.
“Tiểu Mạt Lỵ, để tôi giới thiệu, đây là Phó Tẫn. Tôi quen anh ấy khi cùng chơi mô tô.”
Lam Thi nghĩ tôi không quen anh ta, bèn nhiệt tình giới thiệu.
“Quen chứ, làm sao có ai không biết Lục phu nhân được.”
Phó Tẫn cười nhếch môi, đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng, giọng điệu vừa ngạo mạn vừa châm chọc.
Lam Thi nhận ra không khí có chút không ổn, vội cười xòa để lấp liếm.
Mọi người hào hứng chơi trò chơi, tôi chủ yếu đến để gặp Lam Thi nên không có hứng uống rượu.
Chỉ cần một câu:
“Tôi bị cảm, trước khi ra ngoài đã uống kháng sinh rồi.”
Lập tức tránh được việc phải uống rượu.
Phó Tẫn cũng chơi rất hăng, nhưng không biết sao cứ liên tục thua, từng ly rượu lần lượt bị anh ta uống cạn.
Tôi mơ hồ nhớ rằng hình như anh ta không giỏi uống rượu lắm thì phải.
Điện thoại tôi báo có tin nhắn từ Lục Dư Chi.
“Ở đâu?”
“Đang đi ăn với bạn.”
Ngày nào Lục Dư Chi cũng hỏi tôi đang ở đâu, và rồi tôi sẽ nhận được những món quà nhỏ đủ loại như hoa tươi, trang sức, đồng hồ, món ăn tinh tế.
Mỗi lần đều khiến tôi bất ngờ, và điều kỳ diệu là chúng luôn hợp ý tôi.
“A a a a! Tiểu Mạt Lỵ, tôi thắng rồi! Tôi thắng được Phó Tẫn rồi! Cậu đúng là nữ thần may mắn của tôi!”
Lam Thi phấn khích ôm chầm lấy tôi, còn không ngại ngần đặt lên má tôi một nụ hôn rõ kêu.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông, là cuộc gọi từ Lục Dư Chi.
“Quay đầu lại.”
Giọng Lục Dư Chi vang lên trong trẻo, có phần trầm thấp.
Tôi quay lại theo phản xạ, nhìn thấy anh đứng ở lối vào phòng VIP trên tầng hai.
Anh mặc bộ vest đen, khoác áo choàng màu tối trên cánh tay, ánh đèn neon lập lòe từ tầng một không chạm được đến anh, chỉ đủ soi chút bóng mờ dưới chân.
Anh đứng trong vùng tối, tựa như một vị thần sa ngã.
Là vị thần của tôi.
Anh đi từng bước về phía tôi, mỗi bước chân như giẫm lên trái tim tôi, khiến nó đập loạn nhịp.
“Buổi tiệc này, Lục mỗ xin mời, mọi người cứ tự nhiên. Tôi đưa vợ mình về trước.”
Ánh mắt Lục Dư Chi lướt qua Lam Thi rồi dừng lại ở Phó Tẫn, nhấn mạnh hai chữ “vợ mình”.
Anh kéo tôi ra khỏi vòng tay của Lam Thi, bước nhanh ra khỏi quán bar.
Áp lực trên cổ tay do tay anh nắm chặt cho tôi biết rõ một điều: Lục Dư Chi đang giận.
“Em không biết Phó Tẫn cũng ở đó, là bạn thân em gọi đến.”
Tôi mở lời giải thích, cố gắng dỗ dành anh.
Lực nắm trên cổ tay tôi vẫn không giảm chút nào.
Không phải vì Phó Tẫn?
Vậy thì… tại sao anh lại giận?
Bất chợt, như có một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Là vì Lam Thi.
Anh đã tận mắt chứng kiến phản ứng của Lam Thi sau khi thắng trò chơi.
Lam Thi là nữ, nhưng ngoại hình lại có phần nam tính, với phong cách “bé cún nhỏ”, vừa đáng yêu vừa bảnh bao.
Tôi không nhịn được, cảm thấy buồn cười.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu tôi.
Chẳng lẽ… Lục Dư Chi đang ghen sao?
Tôi mạnh dạn rút tay ra khỏi tay anh.
Mặc dù anh nắm rất chặt, nhưng chỉ cần tôi động đậy, anh lập tức buông ra, sợ làm tôi đau.
Tôi dừng bước tại chỗ, anh xoay người nhìn tôi.
Ánh đèn đường từ trên cao chiếu xuống, làm biểu cảm của anh trở nên mơ hồ và khó đoán.
“Lam Thi cô ấy…”
Tôi ngập ngừng, không biết phải giải thích thế nào.
Không đợi tôi nói hết câu, anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt.
Tôi bị hơi ấm quen thuộc ấy bao trọn, một cảm giác an yên lan tỏa khắp người.
“Anh yêu em. Em thử thích anh xem, có được không?”
Lời tỏ tình bất ngờ, chẳng đầu chẳng cuối.
“Lam Thi… cô ấy là con gái.”
Tôi nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ biết lắp bắp giải thích.
Lục Dư Chi khựng lại trong giây lát, rồi lại siết chặt vòng tay hơn:
“Làm bạn gái anh, được không?”
Giọng nói thường ngày luôn điềm tĩnh giờ đây mang theo chút khẩn cầu đầy thấp thỏm.
“Được.”
Tôi khẽ vòng tay ôm lại anh.
Nỗi chua xót của tình yêu không trọn vẹn năm 17 tuổi, cuối cùng cũng được xoa dịu và viên mãn theo một cách đặc biệt ở tuổi 24.
Giống như trong một ngày hè oi bức kéo dài, bỗng có một cơn mưa rào sảng khoái trút xuống, cuốn đi mọi mệt mỏi.
8
Từ sau khi Lục Dư Chi tỏ tình với tôi, dường như tôi vô tình khám phá ra một khía cạnh khác của anh ấy.
Sáng nay, khi nhận được cuộc gọi video thứ năm của Lục Dư Chi, tâm trạng tôi từ ban đầu ngọt ngào vui vẻ đã chuyển thành bất đắc dĩ.
You cannot copy content of this page
Bình luận