Tiếng “chồng” này khiến Lục Dư Chi vô cùng hài lòng, cơ thể vốn đang căng cứng của anh cũng dần thả lỏng.
Bàn tay đang ôm eo tôi cũng nới lỏng lực một chút, nhưng anh cố tình kéo tôi sát hơn, đến mức gần như cả người tôi đều lọt vào lòng anh.
“Hy vọng có cơ hội hợp tác với Tiểu Phó Tổng.”
Lục Dư Chi mỉm cười nói với Tiểu Phó Tổng, nhưng giọng nói không che giấu được vẻ lạnh lùng, nghe chẳng giống ý muốn hợp tác, mà rõ ràng là đang ngầm đuổi khách.
Tiểu Phó Tổng ý thức được không khí đã chạm ngưỡng khó xử, anh ta chỉ cười nhạt, chào qua loa rồi rời đi.
6
Lục Dư Chi uống vài ly rượu, nên gọi tài xế đến đón.
Trên đường về nhà, tôi và anh ngồi ở hàng ghế sau, giữa hai người giữ một khoảng cách không gần cũng không xa.
Từ lúc lên xe, Lục Dư Chi vẫn im lặng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí yên tĩnh đến mức căng thẳng.
Sự ngột ngạt ấy lan đến cả vị trí tài xế, khiến anh ta lái xe cũng phải thật cẩn trọng.
Tôi không biết nên nói gì, bởi giữa tôi và anh hầu như chẳng có mấy chủ đề chung.
Tôi đành cầm điện thoại lên, tập trung trả lời tin nhắn trong ngày.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên tay tôi bị anh rút mất.
Chưa kịp ngạc nhiên, tôi đã thấy anh nghiêng người nằm gọn lên đùi tôi, động tác trôi chảy như đã lên kế hoạch từ trước.
Lo anh bị ngã, tôi nâng tay trái đỡ lấy vai trái đang lơ lửng bên ngoài của anh theo phản xạ.
Anh nắm lấy tay phải của tôi, áp lên má mình.
“Anh không để ý đến các bạn trai cũ của Mạt Mạt, nhưng em có thể xóa hết họ đi được không?”
Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt mơ màng, có lẽ vì rượu.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua từng nhịp, chiếu sáng đôi mắt anh.
Ánh mắt vốn lạnh lùng, xa cách nay lại lấp lánh như ánh sao.
Giọng nói thường ngày bình thản nay pha thêm chút men say, còn mang theo vẻ tủi thân.
Quả thật quá sức quyến rũ.
Trước khi ý thức được anh đang nói gì, tôi đã vô thức gật đầu đồng ý.
Đúng là “mỹ sắc hại người”.
Sau đó, khi nhận ra anh đang nói về chuyện gì, tôi vội vàng giải thích:
“Em xóa hết từ lâu rồi, không còn ai cả.”
Miệng thì nói lời yêu chiều, nhưng lý trí trong đầu thì đang đuổi theo để ngăn lại.
Nghe xong lời giải thích, anh mỉm cười với tôi.
Có lẽ hơi say nên nụ cười của anh lại đáng yêu vô cùng.
Khuôn mặt anh cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi vài cái, rồi nắm chặt lấy tay tôi, thỏa mãn nhắm mắt lại như nghỉ ngơi.
Mãi đến lúc này tôi mới kịp nhận ra: Đúng là một chiêu “tiên lễ hậu binh” ngoạn mục.
Thương nhân quả là đáng sợ.
Chiếc xe dừng lại êm ái dưới nhà.
“Thức dậy nào, về đến nhà rồi.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Dư Chi.
Anh mở mắt, ngây ngô cười với tôi một cái rồi ngồi dậy, xuống xe.
Khi tôi xuống xe, thấy anh dựa vào cửa xe, tôi nghĩ chắc anh uống rượu nên đứng không vững, định bước tới đỡ.
Ai ngờ, anh tránh né, làm tôi trượt tay vào khoảng không.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo đi vào tòa nhà.
Sau đó, anh suýt nữa kéo tôi đi thẳng vào lối thoát hiểm khẩn cấp.
Tôi vội ngăn lại, còn anh thì nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói:
“Lên lầu mà.”
Tôi dở khóc dở cười, nhất thời không biết nói gì.
Tầng 28, mà đi thang bộ thì chắc phải leo đến sáng mai mất.
Xem ra, anh say không nhẹ rồi.
Tôi lại nắm tay anh, dẫn về thẳng lối vào thang máy.
Đến tận cửa nhà, anh vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi như một chú cún nhỏ.
Khi tôi rút tay phải ra để bấm khóa vân tay, bất ngờ anh ôm tôi từ phía sau:
“Mạt Mạt là vợ của anh, Mạt Mạt là của anh.”
Giọng nói dịu dàng, quấn quýt, thậm chí khiến tôi cảm nhận được sự chân thành sâu sắc.
Vào đến nhà, anh như một cái đuôi nhỏ, tôi đi đâu, anh theo đến đó.
Ngay cả khi tôi chuẩn bị đồ để anh vào tắm, anh vẫn ngoan cố theo tôi ra khỏi phòng tắm.
“Anh không đi, anh sẽ đứng ngay cửa.”
Tôi thở dài, đành bất lực thỏa hiệp, đẩy anh vào phòng tắm.
Sao Lục Dư Chi khi say lại bám người như vậy chứ.
Tắm xong, hơi nước còn lượn lờ quanh người, anh bước ra, nhìn thấy tôi ngồi ở cửa, liền nói:
“Mạt Mạt vào tắm đi, anh cũng sẽ đứng đây trông em.”
Có lẽ anh bị cách gọi “Mạt Mạt” của “bạn trai cũ” trong buổi tiệc kích thích, nên cứ bướng bỉnh gọi tôi bằng biệt danh thân mật.
Tôi muốn nói rằng: “Em đâu có say, không cần anh trông đâu.”
Nhưng nhìn anh lúc này, say rượu mà cứ như đứa trẻ nhỏ nhõng nhẽo, cần được dỗ dành. Thôi thì chiều anh vậy.
Vừa mở cửa phòng tắm, tôi đã thấy Lục Dư Chi ngồi xổm ngay cửa.
Có ghế không ngồi, lại cứ thích ngồi xổm.
Một anh chàng điển trai lạnh lùng, giờ lại mặc đồ ngủ vải mềm, ngoan ngoãn ngồi trước cửa phòng tắm, trông như thể rất tủi thân.
Rượu có làm giảm chỉ số IQ không nhỉ?
Dù vậy, tôi phải thừa nhận, anh như thế này lại có phần đáng yêu, khiến người khác cảm thấy xót xa.
Tôi bước qua anh đi về phía giường, nhưng chưa được mấy bước đã thấy có gì đó không ổn.
Quay đầu nhìn lại, anh vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, ánh mắt đầy uất ức nhìn tôi, biểu cảm đáng thương, trong mắt chứa đầy sự trách móc.
Đây đúng là một đòn “tấn công ma thuật”.
Không biết đây là lần thứ mấy trong tối nay, Lục Dư Chi làm trái tim tôi chao đảo.
Sao anh uống rượu lại đáng yêu đến thế này.
Nghe nói, khi thực sự thích một người đàn ông, bạn sẽ thấy anh ta rất đáng yêu.
Tôi hết cách rồi, hoàn toàn không thoát được.
Tôi quay lại, cúi xuống nắm tay anh, kéo anh cùng lên giường.
Tôi tắt đèn, định nhanh chóng đi ngủ.
Đấu trí đấu sức với Lục Dư Chi cả tối khiến tôi kiệt sức.
Chụt!
Anh đột nhiên hôn nhẹ lên má tôi.
“Vợ yêu, ngủ ngon.”
Tất cả cơn buồn ngủ vừa dấy lên lập tức tan biến sạch sẽ.
You cannot copy content of this page
Bình luận