Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng, tim đập nhanh hơn một chút, tựa như những viên đá lạnh rơi vào dòng nước đường ấm, từ từ tan chảy, hòa quyện vào nhau.
Khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra mình cảm thấy hạnh phúc.
Thôi rồi, dù tôi có cố gắng gạt bỏ thế nào, tôi vẫn không thể ngăn được tình cảm và sự yêu mến dành cho anh.
Lục Dư Chi, ba chữ này đã khắc sâu vào tim tôi.
Tôi đặt chiếc máy tính bảng xuống, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nằm xuống chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lục Dư Chi, không hề hay biết, lại vô thức đặt tay lên vai tôi, ôm lấy tôi lần nữa.
Nóng thật, vì bị sốt nên nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường.
Tôi cẩn thận gạt tay anh ra, nhưng dường như anh cố ý đối đầu với tôi, hai tay lại vòng qua tay tôi, ôm chặt lấy.
Trông giống như hai con mèo nhỏ mà tôi nuôi, thường ôm lấy tay tôi để ngủ.
Một bàn tay còn rơi xuống nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ rồi giữ chặt.
Anh ấy thực sự đang ngủ sao…?
Tôi không khỏi nghi ngờ, nhưng tiếng thở đều đặn, gương mặt ngủ say yên tĩnh của anh, tất cả đều chứng minh rằng anh đang ngủ rất ngon.
Thôi vậy.
Tôi từ bỏ ý định rút tay ra, đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
5
Khi Lục Dư Chi đi làm, tôi thường ở lại căn hộ nhỏ của mình để chơi với hai chú mèo mập.
Điện thoại reo, là cuộc gọi từ Lục Dư Chi.
“Tối nay có một buổi tiệc rượu, em đi cùng anh nhé. Tan làm anh sẽ đến nhà đón em.”
“Được.”
Tôi đáp một cách thờ ơ, bận vuốt ve Đại Cam, gãi cằm nó.
Nó lim dim mắt tận hưởng.
“Meo~”
Tiểu Cam ở bên cạnh ghen tị, kêu một tiếng đầy tội nghiệp.
Tôi lại xoa xoa đầu nó dỗ dành.
“Em đang ở căn hộ của mình à?”
Lục Dư Chi đột nhiên lên tiếng hỏi, anh thông minh như vậy.
“Vâng, đúng rồi.”
Tôi mải mê chơi với mèo mà quên mất mình vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Sao tự dưng lại có cảm giác như bị bắt quả tang làm điều mờ ám thế này chứ.
Thật là ngượng quá.
Khi Lục Dư Chi về đến nhà, tôi đã chuẩn bị xong xuôi.
Chiếc váy dài trắng bằng lụa satin trễ vai, vừa vặn tôn dáng, trang điểm nhẹ nhàng và búi tóc cao, để phù hợp với đôi bông tai kim cương hình hoa nhài anh tặng.
Lục Dư Chi thay bộ vest đen đang mặc ra.
Sau đó lại thay sang… một bộ vest đen khác, dù tôi chẳng thấy khác biệt là bao.
Trên cổ áo vest của anh có gắn một chiếc ghim cài hình hoa nhài.
Tôi vô thức đưa tay chạm vào đôi bông tai của mình.
Đây là cùng một bộ à? Hay chỉ là trùng hợp?
Chiếc ghim hoa nhài với thiết kế tinh xảo trông thật vừa vặn trên người anh, vừa thanh lịch lại vừa cao quý.
Khi đến nơi, vừa bước xuống xe, Lục Dư Chi rất lịch thiệp đưa tay ra đỡ tôi, tôi tự nhiên khoác tay anh.
Bất chợt, hình ảnh hai bóng dáng lao đi vùn vụt qua cửa sổ xe vào mùa hè năm lớp 11 ùa về trong tâm trí, lòng tôi chợt nhói lên, có chút mất tập trung.
“Sao vậy?”
Khoảnh khắc thất thần ấy không qua mắt được anh, Lục Dư Chi nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt dịu dàng.
“Không có gì. Chúng ta vào thôi.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tuy không thích những buổi tiệc xã giao đầy giả tạo như thế này, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận ý nghĩa và giá trị của chúng.
Phần lớn thời gian, tôi chỉ đứng cạnh Lục Dư Chi, thả hồn vào khoảng không.
Khi ai đó hỏi đến, tôi chỉ trả lời qua loa theo công thức.
Đang mơ màng, đột nhiên tôi bị Lục Dư Chi vòng tay ôm lấy eo.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh nheo lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Trong mắt anh đầy vẻ đề phòng, thậm chí xen lẫn chút thù địch.
Tôi không hiểu, bèn quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề, trông có vẻ quen quen.
Người đàn ông trẻ ấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt dường như có ý trêu chọc, nụ cười nửa như quen thuộc, nửa như xa cách.
“Thẩm Thanh Mạt, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông trẻ lên tiếng chào, nụ cười mang chút ngông nghênh, ánh mắt lộ vẻ đùa cợt.
“Hả?”
Tôi chẳng nhận ra anh ta là ai, đầu óc lập tức hoạt động hết công suất, cố gắng nhớ xem anh ta là con trai của vị tổng giám đốc nào.
Nhưng đã quá lâu tôi không tham gia mấy dịp xã giao kiểu này, đầu óc tôi như bị đơ hoàn toàn, chẳng nghĩ ra nổi.
“Xem ra tiểu Phó Tổng và vợ tôi từng có duyên gặp mặt.”
Lục Dư Chi thấy người đến có ý không tốt, liền lên tiếng đúng lúc.
“Không chỉ gặp mặt đâu, đúng không, Tiểu Mạt Lỵ?”
Cách xưng hô quá mức thân mật ấy, rõ ràng là một lời khiêu khích trần trụi.
Tay Lục Dư Chi đang đặt trên eo tôi siết chặt hơn, kéo tôi sát lại gần anh thêm chút nữa.
Tôi cảm nhận được áp suất thấp quanh người Lục Dư Chi, còn người đàn ông đối diện thì phớt lờ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, tựa như những lưỡi kiếm sẵn sàng rút ra khỏi vỏ.
Đột nhiên, tôi bừng tỉnh.
Vị “Tiểu Phó Tổng” mà Lục Dư Chi nhắc đến, hình như là “chàng trai ngày 8/12 với sáu múi bụng, gu ăn mặc ổn nhưng tửu lượng kém”.
Ấn tượng của tôi về anh ta trước đây là một công tử bột thời thượng, thích khoe mẽ, mặc toàn đồ hiệu, đủ mọi màu sắc sặc sỡ trừ màu đen.
Nhưng phải công nhận, anh ta cũng khá thú vị.
Đột nhiên, anh ta mặc vest chỉnh tề, tóc vuốt gọn gàng, trông đúng kiểu bảnh bao, đạo mạo.
Chẳng trách tôi lại không nhận ra.
Chưa kịp vui mừng vì đã nhớ ra, tôi lập tức nhận thức rõ mình đang ở trong một tình huống khó xử:
“Bạn trai cũ” đang khiêu khích “chồng chính thức”.
“Chồng à, đây là bạn học của em hồi du học ở Anh.”
Nhưng mà… tên thì tôi lại không nhớ ra.
Nửa câu sau, tôi giữ lại trong bụng, không nói ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận