Khi tôi nghĩ rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi gia đình ngột ngạt và chẳng hợp với mình, thì họ lại bảo tôi rằng gia đình gặp khó khăn tài chính, cần tôi thực hiện một cuộc hôn nhân thương mại.
Rõ ràng tôi không phải con gái duy nhất.
Nhưng cô em gái tôi lại có thể tự do theo đuổi tình yêu, còn tôi thì nhận được câu:
“Nhà nuôi con bao nhiêu năm nay, con nên gánh vác trách nhiệm.”
Khi biết đối tượng kết hôn là Lục Dư Chi, trong lòng tôi không biết nên cảm thấy gì, mọi cảm xúc như hòa lẫn vào nhau, ngọt đắng lẫn lộn.
Dường như anh chẳng bận tâm gì đến chuyện tôi từng thất bại khi tỏ tình với anh, thái độ không khác gì thời cấp ba, chỉ là cách cư xử giờ đây trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.
4
Sau ba ngày sống trong “ngôi nhà vui vẻ” của riêng mình, tối ngày thứ tư, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lục Dư Chi.
“Em đang ở đâu?”
Giọng anh khàn khàn, nghe như có chút ấm ức.
Nhưng tôi tự động gạt bỏ suy nghĩ đó, tự nhủ rằng cảm giác ấm ức ấy chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
“Em ở nhà mà, có chuyện gì sao?”
Tôi vừa thêm đồ ăn và nước cho hai bé mèo, vừa trả lời rất bình thản, không chút bối rối, vì đúng là tôi đang ở nhà thật.
“Anh về rồi, nhà không có ai cả.”
Anh ho vài tiếng, giọng bị nghẹt mũi, nghe mềm mại lạ thường, như thể… càng ấm ức hơn.
“Em đang ở căn hộ của mình, em về ngay.”
Tôi thầm thở dài trong lòng, thời gian sống trong “ngôi nhà vui vẻ” ngắn ngủi thật.
Điều tôi không ngờ là, ở đầu dây bên kia, Lục Dư Chi đang ngồi một mình trong căn phòng khách tối om, cố hết sức khiến mình trông như bị cảm nặng chỉ vì chút cảm lạnh.
Lái xe về đến nhà, tôi dừng lại trước cửa, hít thở sâu và làm vài phút “chuẩn bị tinh thần” trước khi mở cửa.
Trong nhà tối thui.
“Anh ấy về phòng rồi à?”
Tôi thắc mắc trong lòng, lần mò tìm công tắc đèn. Tách! Ánh sáng bừng lên, lấp đầy từng góc phòng khách.
Trước mắt tôi là cảnh Lục Dư Chi tựa người vào sofa.
Một tay anh đặt trên trán, che mắt, tay kia buông thõng bên người, trông có vẻ kiệt sức.
“Anh ổn chứ?”
Do dự một chút, tôi bước tới gần anh, khẽ cúi người hỏi.
“Hình như hơi sốt.”
Nghe tiếng tôi, anh bỏ tay đang che mắt xuống, đôi mắt hơi đỏ, ánh lên chút ươn ướt.
Giọng anh khàn khàn pha chút nghẹt mũi khiến tôi nghe ra một chút gì đó… như là đang làm nũng?
Thấy tôi vẫn đứng im, anh nắm lấy tay tôi, rồi đặt lên trán mình.
Có hơi nóng thật.
“Cần em lái xe đưa anh đến bệnh viện không?”
Tôi đè nén cảm giác bất thường trong lòng, giữ vẻ bình tĩnh hỏi.
“Không cần, uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi là được.”
Nghe vậy, tôi quay người định đi lấy thuốc cho anh.
“Không vội, anh muốn tắm trước.”
Anh gần như lập tức lên tiếng ngăn lại ngay khi tôi vừa quay đi.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên âm thanh sột soạt, anh đã đứng dậy từ ghế sofa.
Tôi chuẩn bị tránh sang bên để nhường đường, nhưng không ngờ ngay giây sau, anh loạng choạng, mất thăng bằng, nắm lấy cánh tay tôi.
Không kịp đề phòng, tôi bị kéo ngã vào lòng anh.
“Xin lỗi, hơi chóng mặt, đứng không vững.”
Anh khẽ rên một tiếng, giọng nói mang theo vẻ áy náy.
“Không sao, để em đỡ anh.”
Bao bọc trong hơi thở của anh, tôi cảm giác gương mặt mình càng lúc càng nóng bừng.
Tôi dìu anh đến cửa phòng tắm, chắc chắn anh tự lo liệu được rồi mới quay ra lấy quần áo sạch cho anh.
Vừa quay lại, tôi bắt gặp đúng khoảnh khắc anh đang cởi bỏ cúc áo sơ mi.
“Ôi trời, tám múi, lại còn có cả đường nhân ngư…”
Sao có người tắm mà không chịu đóng cửa chứ?
Tôi vội vàng đặt bộ quần áo xuống rồi quay người bỏ đi, hai tay ôm lấy gương mặt nóng ran của mình, cố gắng hạ nhiệt.
Tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười khẽ đầy cưng chiều của anh ở phía sau.
Ước chừng thời gian anh tắm, tôi lấy thuốc và rót sẵn nước.
“Thuốc em chuẩn bị xong rồi, anh uống xong thì nghỉ ngơi đi nhé.”
Anh bước ra từ phòng tắm, hơi nước mờ ảo vương trên người.
“Ừ.”
Giọng anh trầm thấp, đáp lời một cách uể oải.
Khi tôi từ phòng tắm bước ra, thấy anh đang tựa lưng vào đầu giường, trông mệt mỏi, mắt lim dim như sắp ngủ.
Trong tay anh cầm một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
Thấy tôi lại gần, anh cố gắng gượng chút tinh thần, đưa chiếc hộp cho tôi:
“Cảm ơn em.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy, mở ra xem thì thấy một đôi bông tai kim cương tinh xảo, hình dáng tựa như đóa hoa nhài.
Tựa lưng vào giường, tôi vừa cầm máy tính bảng trả lời tin nhắn, vừa xử lý công việc.
Lục Dư Chi đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, tôi chỉ để lại một chiếc đèn tường vàng nhạt dịu dàng.
Anh nhích về phía mép giường, giọng nói êm ái nhưng lại vô cùng nghiêm túc:
“Anh sẽ tránh xa em chút, để không lây cảm cho em.”
Nghe giọng điệu ấy, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu, tôi không nhịn được bật cười, đáp lại vài câu rồi tiếp tục làm việc.
Tiếng thở dài đều đặn vang lên bên tai, anh đã ngủ.
Bỗng nhiên, Lục Dư Chi trở mình, cánh tay anh vòng qua eo tôi, đầu tựa nhẹ vào người tôi, nằm sát bên cạnh.
Tôi không biết phải phản ứng ra sao, cả người cứng đờ, chưa kịp làm gì.
Tôi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn xuống.
Ánh đèn vàng nhạt rọi lên gương mặt ngủ yên tĩnh của anh, những đường nét sắc sảo thường ngày giờ đây trở nên mềm mại hơn.
Cơ thể vốn căng cứng của tôi dần thả lỏng, trong lòng có một góc nhỏ mềm mại như đang tan chảy.
Không biết anh đang mơ gì, cánh tay ôm lấy tôi lại siết chặt hơn, cái đầu bồng bềnh mềm mại còn cọ nhẹ vào eo tôi vài lần.
Hóa ra khi ngủ anh ấy lại đáng yêu thế này sao? Muốn xoa đầu quá.
Nhìn mái tóc mềm xù của anh, tôi không kìm được, đưa tay ra xoa vài cái.
Cảm giác rất tốt, không thô ráp như tôi tưởng.
Ánh đèn vàng ấm áp, mùi hương đặc trưng từ người anh vây quanh tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận