Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh kéo dậy.
“Ngủ gì mà tóc còn chưa khô?”
Nói xong, anh cầm lấy khăn của mình, nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.
Tôi còn đang ngẩn người, thì tiếng máy sấy tóc đã vang lên bên tai.
Từng động tác của anh rất nhẹ nhàng, cẩn thận đến từng chi tiết.
Thật sự rất dịu dàng.
Tóc tôi rất dài, việc sấy rất phiền phức, nhưng anh không hề tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút.
Có lẽ vì nhiệt độ máy sấy quá cao, tôi cảm thấy tai mình nóng ran.
Không khí như dấy lên sự xao động, tim tôi đập loạn nhịp.
Hương thơm đặc trưng của anh quấn lấy tôi từ phía sau, mang theo hơi ấm cơ thể anh, khiến tôi bất giác cảm thấy an tâm.
Rõ ràng cả hai chúng tôi dùng cùng một loại dầu gội, rõ ràng anh vẫn giữ khoảng cách nửa cánh tay với tôi.
Nhưng tại sao lại như thế này?
2
Tôi không ngờ sáng hôm sau mình lại thức dậy trong vòng tay của Lục Dư Chi.
Tôi nhớ rất rõ rằng trước khi ngủ, tôi đã ngoan ngoãn nằm sát mép giường, thậm chí còn cố ý dời ra xa thêm một chút.
Tôi vốn ngủ rất nghiêm chỉnh.
Thế mà vừa mở mắt ra, đối diện ngay với gương mặt anh, tim tôi như đập lỡ một nhịp.
Tôi quyết định chuồn đi trước khi anh phát hiện ra.
Nhưng vừa cựa mình, cánh tay đặt ngang eo tôi đã siết lại chặt hơn.
Tôi nín thở nhìn sang, thấy anh vẫn nhắm mắt.
Thử động đậy lần nữa, vẫn vậy, càng chặt hơn.
Sau vài lần thất bại, tôi đành giả vờ ngủ tiếp.
Kết quả, tôi ngủ thật luôn.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, Lục Dư Chi đã đi làm.
Theo lẽ thường, ngày thứ hai sau khi kết hôn, vợ chồng nên đi hưởng tuần trăng mật, hoặc ít nhất cũng phải dành đôi ba ngày ngọt ngào bên nhau.
Nhưng tiếc rằng, tôi và Lục Dư Chi không phải một cặp vợ chồng bình thường.
Anh vừa tiếp quản công ty, rất bận rộn.
Còn ngọt ngào, thì càng không hề tồn tại giữa chúng tôi.
Trên tủ đầu giường, tôi thấy một tấm thẻ ngân hàng đè dưới một mẩu giấy ghi chú.
“Thẻ đứng tên em, trong thẻ có ít tiền, không đủ thì nói với anh.”
Ký tên: Lục Dư Chi.
Nét chữ sắc bén, mạnh mẽ, rất hợp với tính cách và phong thái làm việc của anh.
Tôi tiện tay kiểm tra số dư, mới hiểu rằng trong mắt Lục Dư Chi, vài chục triệu tệ cũng chỉ là “ít tiền”.
Tôi cất thẻ đi.
Vì đứng tên tôi, nên tôi đương nhiên nhận lấy. Không ai lại từ chối tiền cả.
Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn từ anh, nói rằng sẽ đi công tác một tuần.
Đọc xong, tôi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà rộng thênh thang trống vắng, rồi lập tức đưa ra quyết định.
Tôi báo với cô giúp việc nghỉ một tuần, sau đó xách túi, quay về căn hộ của chính mình.
3
Vừa bước vào căn hộ, hai bé mèo nhỏ đã cong đuôi chạy đến chân tôi cọ cọ.
Một bé là Đại Cam, bé còn lại… cũng là Tiểu Cam.
Dù sao thì “mèo cam là trùm” mà.
Hai đứa cọ cọ vài cái rồi lăn ra, phơi bụng lên.
Ai mà chịu được chứ!
Mỗi tay một bé, tôi cưng nựng đến thỏa mãn, sau đó mở cho mỗi bé một lon pate.
Tôi hào hứng nói:
“Ăn đi, chị vừa nhận được nhiều, nhiều tiền, bao nhiêu pate cũng có!”
Chúng như hiểu được, ăn còn vui vẻ hơn nữa.
Dọn dẹp sơ qua xong, tôi vào phòng vẽ, dựng giá lên và bắt đầu vẽ một cách vô định.
Chỉ đến khi nghe tiếng kêu của hai bé mèo, tôi mới bừng tỉnh.
Nhìn lại, không biết từ lúc nào tôi đã vẽ phác thảo cảnh Lục Dư Chi sấy tóc cho tôi tối qua.
Không có hứng tô màu, tôi chụp lại và đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.
Ngay lập tức, bình luận và lượt thích tràn ngập:
[Wow! Lần đầu thấy tác giả đăng phác thảo, mong chờ bức tranh hoàn chỉnh quá!]
[Nhìn ngọt ngào thế này, cơn nghiện tình yêu của tôi lên đến đỉnh rồi!]
[Ối! Đầu ngứa quá, không lẽ tôi sắp mọc não yêu đương?]
[Đặt gạch hóng tranh hoàn chỉnh!]
Phần lớn là bình luận thúc giục tô màu và đợi thành phẩm.
Tôi tháo tranh xuống, đặt vào góc, phủ tấm vải chống bụi lên trên.
Tôi thật sự không biết nên đối diện với Lục Dư Chi thế nào.
Tình cảm thầm lặng ngày trẻ của tôi không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, thậm chí đến cả một lời từ chối cũng không có.
Việc tôi thích Lục Dư Chi từng là bí mật của riêng tôi.
Tôi không dám tỏ tình trực tiếp, cũng cảm thấy nói qua mạng xã hội thì quá tùy tiện.
Thế nên tôi chọn cách cổ điển nhất, cũng chân thành nhất để bày tỏ tình cảm non nớt của mình.
Tôi đã dốc hết can đảm, viết ra tất cả tình cảm mến mộ trong lòng.
Nhưng, chẳng có hồi âm.
Thật ra, tôi không biết cách biểu đạt tình yêu.
Trong mắt người ngoài, tôi là một cô công chúa kiêu kỳ, được mọi người yêu chiều, thuận buồm xuôi gió.
Tất cả chỉ là một vỏ bọc.
Tôi sinh ra trong một gia đình mà cha mẹ không hề yêu thương nhau, chỉ là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại.
Một người cha gần như chẳng bao giờ về nhà, một người mẹ lạnh lùng và xa cách.
Lần tôi sốt cao nằm mê man suốt hai ngày, khi tỉnh dậy, bên giường trống rỗng không một bóng người.
Tôi ghét phải ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn và trống trải ấy.
Lạnh lẽo, ngột ngạt, và cô đơn đến vô tận.
Khi tôi trưởng thành, cha mẹ vội vã hoàn tất thủ tục ly hôn, dù với tôi, việc ly hôn ấy chẳng khác biệt gì so với trước đây.
Cha nhanh chóng cưới tình nhân về nhà, mang theo một cô em gái kém tôi vài tháng tuổi và một cậu em trai nhỏ hơn vài tuổi.
Mẹ thì dứt áo bay ra nước ngoài, bắt đầu mối quan hệ với một anh chàng người ngoại quốc trẻ tuổi.
Đi đến đâu, tôi cũng cảm thấy mình là người dư thừa.
Tôi nhân cơ hội này chuyển ra ngoài, sống trong căn hộ nhỏ đã được mua sẵn từ lâu, rồi nhận nuôi hai bé mèo nhỏ.
Cuộc sống dần trở nên tươi sáng, tương lai dường như cũng mở ra trước mắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận