Ngày tôi kết hôn, một “bạn trai cũ” gửi tin nhắn cho tôi:
“Em biết mình sai ở đâu chưa?”
“Nếu biết sai thì quay lại với anh đi.”
Tôi cầm điện thoại, mặt ngơ ngác, nhìn màn hình với ghi chú “8.12 – Sáu múi, gu ăn mặc ổn, tửu lượng kém” mà rơi vào trầm tư.
“?”
Bên kia thấy tôi mãi không trả lời, liền gửi thêm một dấu hỏi.
“Hôm nay tôi kết hôn.”
Suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định nói rõ mọi chuyện.
“Đã đến bước nào rồi?”
Đối phương đáp lại ngay lập tức.
“Đến phần mặc váy tiếp khách rồi.”
Tôi thành thật trả lời.
“Ra ngoài tiếp khách đi.”
Giọng nam trầm ấm, vang lên ngay bên tai tôi, mang theo mùi hương tre thoang thoảng pha chút vị biển cả, trong trẻo mà xa xăm.
Là người chồng của tôi, Lục Dư Chi.
“Vâng.”
Tôi hơi khựng lại, mỉm cười gượng gạo với anh.
Ngay khi nghe giọng anh, tôi liền khóa điện thoại lại.
Nhưng tôi không biết anh đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ, cũng không rõ anh đã thấy được những gì.
Giữa tôi và Lục Dư Chi chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có tình yêu.
Thế nhưng, chẳng ai muốn người bạn đời của mình trong ngày cưới lại liên lạc với một người khác phái được ghi chú là “8.12 – Sáu múi, gu ăn mặc ổn, tửu lượng kém” cả.
1
Tiệc cưới kết thúc, tôi và Lục Dư Chi trở về căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố của chúng tôi.
Vừa bước vào cửa, tôi lập tức đá đôi giày cưới của nhà J ra khỏi chân, kéo lê đôi chân đau nhức rồi ngã phịch xuống sofa.
“Đám cưới chỉ toàn là cụng ly, cười đến mỏi nhừ cả mặt, lại còn vắt kiệt năng lượng giao tiếp cả năm của tôi nữa.”
Tôi vừa xoa xoa hai má sưng đỏ, vừa làu bàu, giọng lí nhí như nói với chính mình:
“Chắc chắn không cưới lần thứ hai đâu, mệt chết đi được!”
Tôi phàn nàn đến quên cả trời đất.
Một tiếng cười khẽ kéo tôi trở về thực tại.
Tôi lập tức cứng đờ, không biết nên kinh ngạc vì Lục Dư Chi – người luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng như băng lại nở nụ cười, hay lo lắng vì mình đã nói quá nhiều, thể hiện quá mức tự nhiên.
Khẽ quay đầu, tôi lén nhìn Lục Dư Chi.
Anh đang nhặt đôi giày mà tôi đá lung tung, đặt ngay ngắn vào tủ giày.
Anh đã cởi áo vest, bên trong là một chiếc áo gile đen, tay áo sơ mi trắng được xắn lên đến khuỷu tay.
Khi anh cúi xuống và vươn tay, lớp vải áo sơ mi bị căng ra bởi cơ bắp của anh.
Đúng là đỉnh thật.
Giữa tôi và Lục Dư Chi không có tình yêu, nhưng có sự thầm thương.
Tôi đơn phương thầm thích anh.
Chúng tôi từng học chung tại một trường quốc tế cấp ba. Anh lớn hơn tôi một khóa.
Anh rất xuất sắc, ngoại hình vượt trội, xuất thân lại càng khỏi phải bàn.
Cách anh cư xử với người khác cũng rất khéo léo, nhưng chỉ trong phạm vi không để họ tiến quá gần.
Anh luôn giữ vẻ ngoài hòa nhã, nhưng những người được nuôi dưỡng để trở thành người kế thừa như anh, bản chất luôn là người cân nhắc lợi và hại, xem trọng việc trao đổi lợi ích.
Nếu muốn đi sâu hơn vào mối quan hệ với anh, sẽ nhanh chóng nhận ra rằng anh mang trong mình sự xa cách cố hữu.
Dù anh có mỉm cười ấm áp với bạn, thì sâu bên trong, anh vẫn luôn giữ một nền tảng lý trí và bình thản.
Hai gia đình chúng tôi có mối quan hệ thân thiết, nên ngay khi tôi vừa vào trường, anh đã rất quan tâm đến tôi.
Từ tài liệu học tập, hoạt động câu lạc bộ, đến việc nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài, anh đều chỉ dẫn tôi rất tỉ mỉ.
Ví dụ, khi tôi than thở rằng các môn học IB quá khó, anh liền gửi cho tôi toàn bộ tài liệu mà anh đã tự mình biên soạn.
Năm tôi mười sáu tuổi, tôi đắm chìm trong sự dịu dàng và chu đáo của anh, như lẽ đương nhiên mà rơi vào lưới tình.
Đó là một ngọn lửa thiêu đốt con thiêu thân.
Lá thư tỏ tình mà tôi dồn hết dũng khí để viết, như đá chìm đáy biển, chẳng tạo nên chút gợn sóng nào.
Ngay sau đó, anh rời đi, đến Stanford.
Nghe nói anh có mối quan hệ rất gần gũi với một cô gái ở khối phổ thông của trường chúng tôi.
Cô ấy cũng rất tài năng, giành được học bổng toàn phần và theo học cùng trường đại học với anh.
Tôi từng nhìn thấy họ đi cùng nhau trong một buổi chiều hè khi tôi học lớp 11.
Anh và cô ấy đi trên đường, cô ấy khoác tay anh, trông thật thân thiết.
Tôi ngồi trong xe, bóng họ lướt qua cửa sổ, nhanh chóng biến mất.
Tôi hạ kính xe, ngoái đầu lại nhìn, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng của họ.
Lúc đó, tôi không có tư cách, không có vị thế để hỏi, và cũng chẳng đủ dũng khí.
Bây giờ, tôi đã kết hôn, có tư cách, có vị thế, thậm chí có cả dũng khí, nhưng tôi lại không muốn hỏi nữa.
Lục Dư Chi là người đã tô điểm cho tuổi thanh xuân rực rỡ của tôi.
Sau anh, mọi người khác chỉ là những cái bóng nhạt nhòa.
Sau đó, tôi chọn đi Anh du học, không nộp hồ sơ vào bất kỳ trường nào ở Mỹ.
Dường như tôi trốn tránh trong vô thức.
Việc thích Lục Dư Chi đã lấy đi toàn bộ tâm tư và tình cảm của tôi.
Tôi thu mình lại, tự nhốt trái tim mình trong một chiếc vỏ nhỏ bé, khép kín hoàn toàn.
Với những “bạn trai cũ” sau này, tôi giữ thái độ “không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm” trong giới hạn của mình.
Dù sao họ cũng không thể sánh được với Lục Dư Chi.
Nếu họ khiến tôi không vui, tôi sẽ thay đổi người khác. Đến mức tên của họ, tôi cũng chẳng buồn nhớ.
“Anh tắm xong rồi, em vào đi.”
Giọng của Lục Dư Chi kéo tôi ra khỏi mớ ký ức.
Có lẽ vì anh vừa tắm xong, những lọn tóc ướt rối bời buông hờ trước trán, tôi lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi có một sự dịu dàng không thể tả.
Chắc chắn chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Nghĩ đến việc tối nay phải ngủ chung giường với Lục Dư Chi, tôi cố tình nấn ná thật lâu trong phòng tắm, như thể chỉ cần kéo dài thời gian, để đêm nay sẽ trôi qua nhanh hơn.
Mãi đến khi anh gõ cửa vì lo tôi gặp chuyện gì, tôi mới nhận ra mình không thể trốn mãi được.
Cắn răng quyết tâm, tôi thay đồ thật nhanh rồi chạy vụt ra ngoài, nằm xuống bên cạnh anh và trùm kín chăn qua đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận