Mọi người: …
Sợ tôi bỏ trốn, Ân Thịnh nhốt tôi trong phòng của đạo diễn.
Như thường lệ, tôi để lại “dấu vết” của mình.
Đạo diễn nhìn chiếc giường đầy phân ngỗng thì chỉ dám giận chứ không dám nói, phải gượng cười mà trái lòng khen ngợi:
“Tiểu Phù thoạt nhìn chính là một con ngỗng sau này sẽ làm nên đại sự.”
Ân Thịnh không để tâm, hắn cúi mình khiêm tốn bưng chén canh cá, tay còn lại cầm nắm cỏ xanh:
“Tiểu Phù nhà ta muốn ăn cá trước hay ăn cỏ trước đây?”
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi đảo một vòng, liền nghĩ ra cách.
Tôi vươn chiếc cổ thiên nga duyên dáng của mình, nhắm vào nắm cỏ trên tay hắn mà mổ.
Ân Thịnh vui vẻ mở rộng lòng bàn tay.
Hừm! Ngỗng thần vỗ cánh!
Ấy vậy mà lại không nghe thấy tiếng bát sứ bị đổ vỡ như trong tưởng tượng.
Đôi mắt nhỏ của tôi ngập tràn kinh ngạc.
Còn Ân Thịnh, ánh mắt và đôi lông mày của hắn lại thấp thoáng vẻ đắc ý.
“Biết ngay Tiểu Phù sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm mà.”
Đòn tấn công bất thành.
Tôi ủ rũ, cụp đầu nhấm nháp cỏ xanh.
Ân Thịnh xót xa, lại dịu giọng cúi mình dỗ dành:
“Cá vừa mới ra khỏi nồi, còn nóng lắm.”
“Ta sợ canh đổ ra làm ngươi bị phỏng, lần sau nhất định sẽ chơi cùng ngươi, được không?”
Tôi không thèm để ý hắn.
Mẹ nó, đồ ngốc, vậy ngươi nấu cá làm gì?
Không biết lão tử chỉ ăn cá sống sao?
Nhưng trong lòng cũng hơi chột dạ, liệu hắn có nhận ra tôi đã ăn no ở bờ sông từ trước không?
Bỗng, không biết đứa trẻ ba tuổi Chương Trình Trình đã lẻn tới từ khi nào.
Cô bé chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: Ân Thịnh tuấn tú, dịu dàng, cảm xúc ổn định, dù chỉ là đối xử với một con ngỗng.
Đôi mắt của cô bé đỏ hoe, người chưa từng cảm nhận hơi ấm của cha.
Nàng rón rén kéo nhẹ ống tay áo của Ân Thịnh:
“Chú ơi, chú có thể làm cha của cháu không?”
Ân Thịnh nhìn Chương Trình Trình, rồi lại quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt nhỏ của tôi không có chút cảm xúc nào.
Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ là một con ngỗng.
8
Khi phân chia chỗ ở, đạo diễn hỏi các bé:
“Các bảo bối thấy hôm nay mình biểu hiện thế nào nhỉ?”
Ngô Trì Ngư, năm tuổi, xách hai thùng nước lên:
“Cháu giỏi nhất!”
Hàn Lăng Khả, bốn tuổi, lau mồ hôi cho Ngô Trì Ngư sau khi xách nước:
“Khả… Khả Khả là giỏi nhất nha.”
Chương Trình Trình, ba tuổi, nhặt rau đến mức bật khóc, được Khả Khả dỗ dành:
“Chị Khả Khả và anh là đẹp nhất!”
Tôi vươn cổ, ngẩng cao đầu:
“Quác! Quác! Quác!”
Ánh mắt đạo diễn dừng trên mỗi đứa trẻ khi chúng trả lời, nhưng khi đến lượt tôi, thì chẳng buồn dừng lại:
“Tối nay chúng ta sẽ ở nhà của các bác thôn dân nhé! Theo như biểu hiện vừa rồi, bạn nhỏ Khả Khả giỏi nhất sẽ ở tại nhà số một, mọi người đồng ý không?”
Ngô Trì Ngư hơi không vui, nhưng bị ánh mắt uy hiếp của cha liền ngoan ngoãn gật đầu.
Còn tôi và Ân Thịnh bị phân vào viện số bốn, một sân nhỏ nuôi ba loại gia cầm, mùi đặc trưng lan khắp nơi.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi bỗng sáng bừng.
Trong sân có gì?
Có các anh em tốt của tôi!
Một đàn ngỗng lớn!
Tôi lập tức phấn khích, từ chiếc kiệu sang trọng lao thẳng vào bầy ngỗng.
Các anh em cả đời cùng nhau vào nồi hầm… À không, anh em ơi, cứu tôi với!
Tiểu ẩn ẩn trong rừng, đại ẩn ẩn trong chợ.
Muốn giấu một con ngỗng, chỉ cần ném nó vào bầy ngỗng!
“Quác! Quác! Quác! Quác!”
“Quác quác quác quác quác quác quác….”
Khắp nơi vang lên tiếng ngỗng kêu.
Hừ, tên nhóc kia, xem hắn còn bắt được tôi không!
Nửa canh giờ sau, tôi bị Ân Thịnh túm ra, hắn mỉm cười cưng chiều:
“Tiểu Phù chơi đủ rồi, chúng ta phải rửa ráy rồi ngủ thôi nhé.”
9
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ngỗng của tôi, tôi được chải lông.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu dần mơ màng, buồn ngủ.
Trong cơn mơ hồ, Ân Thịnh kể cho tôi một câu chuyện.
Tôi không nhớ nội dung.
Nhưng tôi cảm giác…
Hình như hắn nhận nhầm ngỗng rồi.
10
Sáng sớm hôm sau, Ân Thịnh bị đánh thức trong cảnh gà bay chó chạy… à không, ngỗng nhảy.
Một con gà trống lông lốm đốm, mào đỏ, béo ú dám đến khiêu khích tôi.
Đùa à? Tôi là ngỗng chiến đấy!
Thế là, một gà một ngỗng lao vào quyết đấu, trời đất mịt mù, nhật nguyệt không còn sáng tỏ.
Trong chuồng vịt bên cạnh, đám vịt con chia thành hai phe, đồng thanh “Cạc cạc cạc cạc cạc.”
Đàn ngỗng đồng bọn của tôi thì từng con vươn cổ dài ra, háo hức xem trận chiến đỉnh cao này.
Không thể không nói, phải huấn luyện lại bọn chúng mới được.
Cái dáng vươn cổ này, hoàn toàn không thanh lịch, chút duyên dáng cũng không có!
Nghĩ đến đám thiên nga vô tình kia, tôi càng tức.
Lại nghĩ đến vị thái tử gia trong nhà – không biết dây thần kinh nào bị chạm – tôi lại càng thêm giận dữ.
Hóa bi phẫn thành sức mạnh, tôi vỗ cánh, đuổi theo gà trống:
“Hừ! Nhóc con! Bỏ lại đôi cánh biết bay của ngươi lại cho ta!”
Con gà trống đối diện: “Cục cục cục cục cục cục cục!”
Khác loài, thật khó mà giao tiếp.
Được rồi, vậy thì cứ đánh đi!
Khi đạo diễn đến, đã có ba chiếc camera bị phá hỏng, nhưng ông ta không kịp đau lòng.
Con gà trống bị tôi đuổi đến đường cùng, trong tiếng “Cục…” vang dội, nó lao thẳng lên, đáp xuống đầu đạo diễn, tiện thể mổ rớt bộ tóc giả, để lộ cái đầu trọc lóc sáng bóng.
Nhưng ông ta vẫn không kịp khóc.
You cannot copy content of this page
Bình luận